Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 78

Chương 78 - Chương 78 -

"A, mẹ Thiên Hạo đi thăm người thân trên thị trấn về rồi sao? Không ở lại thêm vài ngày sao?"

"Vợ Thành Quân thật là chịu khó, vừa mới về hôm qua, còn không ở nhà nghỉ ngơi một chút, mới sáng sớm đã đến giúp làm việc rồi?"

"Thím hai Thôi, nghe nói lần này thím lên thị trấn tìm vợ cho thằng hai nhà thím à? Thế nào rồi, có tìm được hay không?"

Người vừa mới đến, một nửa những cô gái, mẹ chồng nàng dâu làm việc trong nhà ăn đều tiến tới chào hỏi.

Thím hai Thôi cười rửa tay, thuần thục tiếp nhận vị trí nấu ăn, cầm lấy cục bột ngô, nhào mấy lần rồi nặn thành bánh: "Bây giờ là mùa vụ bận rộn, tôi không nỡ ở trên thị trấn mãi."

"Dáng vẻ của các cô gái trong thị trấn đều sạch sẽ gọn gàng, có học thức có công việc, chỉ là Thiên Hạo nói cưới vợ là chuyện cả đời, thà cưới muộn, chọn được một người tâm đầu ý hợp, xứng đôi vừa lứa, để sau này sống chung không cãi vã đánh nhau, không thì một mình còn hơn."

Mọi người lại nịnh nọt một phen.

Phương Hồng Diệp kề tai nói nhỏ với An Tri Hạ: "Đó chính là mẹ của Thôi Thiên Hạo, không ai có thể so sánh kỹ năng hay dáng vẻ với bà ta. Nếu không thì cũng đâu nuôi ra được cái loại chuyên đào hố ven đường cho người khác như Thôi Thiên Hạo! Nếu bà ta gây chuyện một tí, mẹ chị còn có thể cãi nhau với bà ta, nhưng em nhìn cái dáng vẻ thân thiện gặp ai cũng cười của bà ta đi, ai da, mẹ chị mà vươn ngón tay ra là bị mọi người nói cả ngày ngay."

Ai thân thiện hơn người đó làm chủ?

"Đây là thanh niên trí thức Tiểu An đúng không? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy." Thím hai Thôi nhìn sang, thấy hai cô gái đang kề tai nói nhỏ, trên mặt vẫn tươi cười như cũ: "Chuyện hôm qua thím cũng nghe chú nói rồi."

An Tri Hạ băm thớt ầm ầm, thái hết rau, ném con dao cắm thẳng lên thớt. Cô vỗ vỗ tay cười nói: "Ồ? Đại bí thư thôn chi bộ đã nói gì về cháu thế ạ?"

Động tác sắc bén nhanh gọn kia khiến cả nhà ăn đều yên lặng, thím hai Thôi chỉ hơi nhíu mày lại: "Một đứa bé như cháu sao lại nóng tính vậy? Sổ tay cấp cứu là thứ có ích cho người dân, chuyện này cháu là người đứng đầu, mọi người đều biết ơn cháu. Nhưng rốt cuộc những biện pháp cấp cứu này ở đâu mà ra, chắc cũng không cần thím nói nhỉ? Sao cháu lại còn tỏ thái độ như thế?"

"Nếu không phải có Thiên Hạo ra tay giúp đỡ, đi khắp nơi bổ sung các biện pháp của cháu, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì?"

An Tri Hạ bước lên phía trước nhìn bà ta, người ở nông thôn kết hôn sớm, mặc dù Thôi Thiên Hạo đã hai mươi tuổi, nhưng thím hai Thôi này lại béo trắng đến mức trông không giống người hơn bốn mươi chút nào.

Cô cử động cổ tay, trước khi mọi người kịp phản ứng, đã túm lấy cổ áo của thím hai Thôi, trực tiếp tát bôm bốp vào mặt bà ta bảy tám cái, khiến khuôn mặt mập mạp trắng trẻo kia lập tức sưng đỏ lên.

"Này, sao cô lại đánh người như thế?" Những người xung quanh vội vàng tiến lên kéo cánh tay cô.

An Tri Hạ sắc mắt lườm qua: "Đây không phải chuyện của mấy người, tự xem lại xương cốt cơ thể mình rồi hẵng can ngăn." Nói rồi cô đục nước béo cò, đá Thôi Hiểu Mai đang định đỡ mẹ dậy một cái.

Một cô gái cao khỏe như vậy bị đá văng xa hai mét, ngã vào tường rồi trượt xuống kêu ui da đau đớn.

Mọi người thật sự không dám coi lời nói của cô là trò đùa, chỉ ngượng miệng khuyên nhủ: "Dù sao bà ấy cũng là trưởng bối của cô, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói."

"Bà ta là trưởng bối của tôi? Có kiểu trưởng bối chỉ biết liếm mặt, cướp công lao của người khác rồi còn dùng mọi cách để ghét bỏ uy hiếp sao?" An Tri Hạ gắt gao nắm chặt cổ áo thím hai Thôi.

Đối phương tuy không cao bằng cô, nhưng chiều ngang lại gấp đôi cô, bây giờ bị cô xách lên như con gà con, kìm nén đến mức đỏ bừng cả mặt.

Bình Luận (0)
Comment