Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 77

Chương 77 - Chương 77 -

An Tri Hạ hơi kinh ngạc: "Sao có thể? Điều kiện nhà chị tuy không bằng nhà bí thư thôn chi bộ, nhưng cũng là nhà khá giả trong thôn, khi chị học tiểu học, hai anh trai đã có thể làm ruộng kiếm đầy công điểm, thím là người tài giỏi nhiều kinh nghiệm, chú trưởng thôn còn có trợ cấp thêm, người trong nhà đều yêu thương chị, sao lại phải lấy đồ của người khác?"

Dù nói chuyện nhưng cô cũng không dừng công việc trong tay, ngược lại còn làm luôn cả việc của Phương Hồng Diệp. Củ cải thái sợi rất đều và mỏng, bắp cải cũng được thái sợi đẹp mắt, ngay ngắn không chê vào đâu được. Vừa có vẻ ngoài tốt lại vừa có nhiều tri thức, là người làm việc rõ ràng.

Phương Hồng Diệp đứt tay không thể làm gì khác, chỉ có thể đưa rau đưa chậu cho cô, nhỏ giọng nói: "Hồi lớp ba, nhà ai có điều kiện cũng được dùng bút máy viết chữ, Thôi Thiên Hạo có một người bác làm cán bộ trong công xã, điều kiện gia đình rất sung túc. Cậu ta có một chiếc bút máy hiệu anh hùng, màu đen viền vàng, nhìn rất đẹp, còn nặng nữa, nghe nói giá khoảng mười đồng."

"Tất cả học sinh trong trường đều chạy đến xem, nhưng chỉ trong vòng hai ngày bút đã bị mất. Không ai thừa nhận là mình lấy, cuối cùng Thôi Thiên Hạo nói chiếc bút vừa bị mất chắc chắn ở trên người kẻ trộm. Thế là các giáo viên đã chặn những học sinh sắp đi học về, lục soát cơ thể và cặp sách của từng người trong sân, cuối cùng... cuối cùng lại tìm thấy bút máy trong cặp sách của chị."

"Lúc đó, một hai trăm học sinh và giáo viên đều dùng loại ánh mắt kia nhìn chị. Rõ ràng không phải chị ăn trộm, nhưng chiếc bút lại xuất hiện trong cặp sách của chị, không ai giải thích được. Các bạn cùng lớp gọi chị là kẻ trộm bút, chị không chịu nổi nữa nên mới nghỉ học."

"Vì chuyện này mà nhà chị và nhà họ Thôi đã hoàn toàn kết thù với nhau."

An Tri Hạ nghe vậy liền dừng động tác trên tay: "Ý chị là hồi lớp ba Thôi Thiên Hạo cố tình nhét bút vào cặp chị á?"

Bây giờ là năm năm tiểu học, hai năm trung học cơ sở và hai năm trung học phổ thông, Thôi Thiên Hạo đã đi làm được hai năm, tức là chuyện xảy ra vào tám năm trước! Lúc đó anh ta mới có mười hai tuổi?

"Ừm, người ngồi phía sau chị là bạn cùng bàn của Thôi Thiên Hạo, cậu ta tốt nghiệp trung học cơ sở thì về làm nhân viên ghi công điểm, lúc uống rượu với anh trai chị đã nói, cậu ta đang học thể dục thì đói bụng nên định lẻn về lớp ăn một ít lương khô, trông thấy Thôi Thiên Hạo bỏ bút máy vào cặp sách của chị.

Cũng bởi vì chuyện này mà khi nói với người nhà họ Thôi, cậu ta lập tức được lên làm nhân viên ghi công điểm." Nói đến đây, Phương Hồng Diệp không nhịn được đỏ hoe mắt: "Khi đó, thành tích học tập của chị rất tốt, lần nào làm bài kiểm tra cũng đạt điểm tuyệt đối, cô giáo còn nói chị có thể lên trường trung học cơ sở ở thị trấn, sau đó vào trường chuyên cấp ba, nói không chừng còn có thể đỗ vào đại học."

"Thế mà tất cả đã bị Thôi Thiên Hạo làm hỏng. Chị không học tiếp được nữa, đi ra ngoài cũng sẽ bị mấy đứa trẻ vây quanh gọi là kẻ trộm bút, dù đã qua lâu như thế, đến khi cha mẹ làm mai mối cho chị, người ta nghe ngóng được chuyện này, cảm thấy nhân phẩm chị xấu từ bé, sợ cưới về nhà gặp tai hoạ."

"Hoặc là một tên lưu manh nào đó, xuất thân nghèo khó, có bà mẹ ác độc, muốn nhà chị đưa ra của hồi môn hậu hĩnh, ha ha, chị thà làm bà cô ế ở nhà, còn hơn phải chịu loại uất ức này!"

Một khi con người thể hiện tình cảm ra, sẽ không thể dừng lại được. Phương Hồng Diệp nói xong thì lau nước mắt, sau khi nhận ra bản thân đã nói hết tất cả thì run run: "Em... em có coi thường chị không?"

"Không đâu." An Tri Hạ nghiến răng, con dao trong tay cũng băm mạnh hơn.

"Ài, tất cả mọi người đều đang bận rộn sao?" Một người phụ nữ béo trắng mặc quần yếm lao động màu lam đi vào, trên ống tay áo còn đeo bao tay, mái tóc dài ngang tai vén ra sau tai, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, nhìn có vẻ là một người rất dễ gần.

Bình Luận (0)
Comment