Sau khi nhận công cụ, một nhóm người kết bạn cùng nhau đi bộ đến cánh đồng mà mình phụ trách.
Gió tháng ba còn mang theo cái se se lạnh cuối đông, làm khuôn mặt mọi người xuất hiện nhiều vết nứt nẻ. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, An Tri Hạ không dám qua loa chút nào, ở trong bếp bôi kem bảo vệ da từng lớp một.
Hơn nữa nhờ vào đồng hồ trong siêu thị, lúc nào cô cũng có thể có mặt ở nhà ăn trước khi làm việc mười phút.
"Tri Hạ, ở đây." Mới vừa vào cửa, Phương Hồng Diệp đã vẫy tay với cô.
An Tri Hạ tươi cười tiến lên, cùng cô ấy thái bắp cải, củ cải, nấm hương, buổi sáng sẽ nấu canh thịt băm bắp cải, ăn bánh rán bột ngô kèm dưa muối.
Người dân trong thôn, kể cả Phương Hồng Diệp được mọi người trong nhà yêu thương, tất cả đều làm việc cực kỳ nhanh nhẹn đẹp mắt. Ai mà không bắt đầu rèn luyện từ việc cắt thức ăn cho lợn?
An Tri Hạ cũng không kém bao nhiêu, bạn thân là người dẫn chương trình nấu ăn, mình thường xuyên bị kéo đi kiểm tra nguyên liệu nên tự nhiên cũng thành người trong nghề. Hơn nữa, minh tinh mà, nếu muốn duy trì sự nổi tiếng cao thì thỉnh thoảng phải tham gia mấy chương trình tạp kỹ, để thể hiện sự tồn tại của mình. Loại chương trình về cuộc sống thường ngày dễ thu hút người hâm mộ, cũng có nhiều người xem hơn, mà cô trước giờ luôn theo đuổi sự hoàn hảo, thế nên ba tháng trước khi ghi hình chương trình, đã bắt đầu rèn luyện kỹ năng dùng dao, bắt đầu từ việc thái sợi khoai tây.
Sau đó cô bắt đầu hứng thú, có thể biến củ cải thành những bông hoa xinh đẹp khác nhau.
Đằng sau việc trở thành một minh tinh toàn cầu của cô, là vô số cố gắng điên cuồng. Dù sao nếu cô không tạo được tên tuổi cho mình, cũng sẽ phải về nhà thừa kế mỏ.
"Tri Hạ, cơm lam ống trúc em làm ăn ngon thật đấy." Phương Hồng Diệp nói, nhưng không dám đưa mắt nhìn linh tinh, cúi đầu thái rau vù vù.
Nà ní?
An Tri Hạ không dám tin nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chị Hồng Diệp, chị dậy sớm như vậy, còn đi dạo một vòng ngoài đồng sao?"
"Không có, bọn trẻ ở nhà dậy sớm, ra đồng vui chơi, mang cơm lam trở về. Nói là thanh niên trí thức An cho. Đây là lần đầu tiên chị ăn cơm lam vị thịt khô, hương vị ngon lắm. Mẹ chị bảo khi nào đến tết đoan ngọ, nhà chị cũng sẽ cắt thịt làm một ít loại cơm lam này, cho mọi người giải thèm một chút."
Nói thì nói như thế, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã xuất hiện một vệt màu hồng rõ ràng.
An Tri Hạ thái củ cải, người viết truyện đỉnh thật, quả nhiên là dùng mọi cách để ghép hai người lại với nhau. Trong lòng cô rất rối rắm, thật ra Phương Hồng Diệp cũng không tệ, dáng người xinh đẹp, có lúm đồng tiền cô yêu thích, tính tình vui vẻ, đáng yêu. Ngay trước mắt mà nói, người nhà họ Phương cũng đối xử với mọi người rất tốt, không phải loại cực phẩm có tiêu chuẩn thấp nhất trong điền văn.
Trong tương lai, tình hình trong nước sẽ rất tốt, vấn đề hộ khẩu cũng không phải là không giải quyết được.
Phương Hồng Diệp và An Tri Thu đến với nhau, điều duy nhất làm người ta cảm thấy không xứng đôi, gây ra đủ loại mâu thuẫn chính là bằng cấp. Phương Hồng Diệp chỉ học đến lớp ba tiểu học. Trình độ học vấn không cao thì tầm nhìn của con người không được mở rộng, tri thức không được thăng hoa. Ngay cả khi hai người bị hóc môn hấp dẫn từ đầu, cuối cùng cũng sẽ củi gạo dầu muối tương dấm trong trà, phát hiện cả hai không phù hợp với nhau.
Huống chi, An Tri Thu vẫn luôn tức giận với ông An và Khang Hiểu Hoa, muốn sống như một con người sẽ khiến bọn họ phải hối hận. Còn nữa, ở kiếp trước thê thảm của nguyên chủ, cũng rất dễ kích thích An Tri Thu đi sai đường, trở thành người đàn ông nhẫn tâm.
"Chị Hồng Diệp, chú thím thôn trưởng rất thương chị, sao lại không tạo điều kiện cho chị học hết tiểu học vậy?" An Tri Hạ ngẩn ngơ hồi lâu, không nhịn được hỏi.
Phương Hồng Diệp không chú ý, bị dao cắt một phát vào tay, máu ào ào chảy ra ngoài.
An Tri Hạ vội vàng giúp cô ấy cầm máu, Ngưu Vương cũng nghe lời mẹ về nhà lấy thuốc tím và vải bông sạch.
Từ đầu đến cuối Phương Hồng Diệp chỉ giữ khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không kêu ca một tiếng, nhìn ngón tay đã được băng bó kỹ, thấy đám người tản đi mới nhỏ giọng thì thầm với An Tri Hạ: "Không phải cha mẹ chị không tạo điều kiện, mà là chị bị người khác hại, không học tiếp được."