An Tri Thu vừa ra cửa, đã bị Nhiếp Nghĩa Xương ôm lấy cổ, tỏ ra dáng vẻ như hai anh em tốt đi về phía nhà kho.
"Em gái anh chuẩn bị nhiều cơm lam lắm đúng không? Đi làm một lúc còn phải đến nhà ăn ăn sáng đấy. Hay là để hai anh chia sẻ gánh vác ngọt ngào với cậu đi?" Nhiếp Nghĩa Xương dính chặt vào người anh.
"Là em gái tôi, xấu xí tóc vàng, thấp lùn đen thui, không xứng đáng làm em của mấy công tử đến từ phương Nam các anh." An Tri Thu tức giận đập đập tay, đáng tiếc đối phương da mặt quá dày, đánh mãi cũng không chịu rút lui.
"Ơ kìa, cái đó từ lâu rồi nha? Lúc đó bọn anh không thích ứng kịp, tư thế của em gái đáng sợ lắm, anh còn tưởng Lỗi Tử bị mù thật cơ. Cậu cũng biết tính anh vội vàng, không giỏi giữ miệng mà."
Hàng Hướng Lỗi mất tự nhiên ho khan một tiếng, cũng ở một bên nói: "Lúc đó cũng tại anh suy nghĩ không thấu đáo, muốn giải quyết âm thầm lại tự chuốc họa vào thân, sau này anh sẽ sửa lại thái độ, hai anh em cậu cũng cho bọn anh một cơ hội sửa sai đi."
"Đúng vậy, người xưa từng nói, biết sai có thể làm nên chuyện lớn, đàn ông chúng ta còn có câu không đánh nhau thì không quen nhau đấy." Nhiếp Nghĩa Xương cười tủm tỉm nói: "Hai bọn anh có mắt không biết Thái Sơn, em gái anh dáng dấp xinh đẹp tuyệt trần, không một ai ở thành phố Thượng Hải bọn anh có thể so sánh luôn. Nếu mà tình cờ đụng phải trên đường, chắc anh còn tưởng em gái mình là ngôi sao trên ti vi đấy."
"À, bây giờ các anh lại khen em gái tôi như tiên trên trời thế, nhưng mà ở đây không có phần của các anh đâu." An Tri Thu cười nói, nhìn thấy hai người đàn ông cao to lực lưỡng đi ngang qua mình thì kéo ra một nửa số ống trúc dưới ánh mắt đau đớn của Nhiếp Nghĩa Xương.
"Anh Hồng Thắng, anh Hồng Lợi, còn sớm như vậy chắc hai anh cũng chưa ăn gì nhỉ? Ăn chút cơm lam đi, cảm ơn hai anh ngày hôm qua đã giúp hai anh em chúng em nói lời công bằng."
"Ai da, nói lời công bằng thì sao? Lão già Thôi Thành Quân này càng ngày càng không biết xấu hổ, công khai chiếm mất công lao của thanh niên trí thức Tiểu An, mọi người sợ bị ông ta ghen ghét trả thù, cho nên cũng không dám đứng ra bảo vệ hai người, hai người cũng đừng trách bọn họ."
Tất cả mọi người đều ích kỷ, đối với chuyện có ảnh hưởng đến lợi ích của mình, bọn họ cũng không dám quan tâm.
"Chỉ là, chuyện này là do cha tôi khởi xướng, mà lại thành ra thế này. Ông ấy tức giận đến mức tối qua không thèm ăn cơm, ở trong sân hút thuốc lào gần như cả đêm, nói không có mặt mũi gặp anh em hai người nữa." Người cao hơn một chút là Phương Hồng Thắng, cha của Ngưu Vương. Anh ta một mặt tức giận nhỏ giọng nói với An Tri Thu.
"Thanh niên trí thức An, cha tôi nói ông ấy nhất định sẽ xử lý chuyện này, nếu không phải bị Thôi Thành Quân uy hiếp thì trong làng cũng đã làm ầm ra bên ngoài rồi." Phương Hồng Lợi cũng siết chặt nắm đấm, thay cha mình tỏ thái độ.
"Chuyện này không thể trách bác trưởng thôn." An Tri Thu lắc đầu, cảm kích nói: "Bác trưởng thôn phụ trách trông coi công việc, công điểm và phân lương cho chúng ta, bí thư thôn chi bộ Thôi chỉ phụ trách nhân sự và xây dựng tinh thần, thường xuyên đi lại công xã. Ai cũng không ngờ ông ta còn dám tham công khi cả thôn đều biết hết chuyện rồi."
Chỉ có thể nói Thôi Thành Quân này tự coi mình là hoàng đế trong thôn,căn bản không sợ bị người khác kiện cáo.
"Em gái em cũng đã nói, trưởng thôn làm việc gì cũng chân thành vì mọi người nên mới nhờ em ấy viết sổ tay. Chúng em đều không có ý định kiếm công lao từ việc này, không ngờ lại thành bắc thang cho người khác leo lên. Bây giờ là vụ xuân bận rộn, các anh bảo bác trưởng thôn không cần quan tâm, hai anh em chúng em chắc chắn sẽ không để yên, nếu như làm lớn quá mức thì mới phải làm phiền bác trưởng thôn ra mặt."
"Chắc chắn rồi, nhà tôi cũng không phải không thể làm gì, vẫn có thể bảo đảm cho hai người."