An Tri Hạ lấy lòng cười: "Em ở nhà sẽ bị buồn chán đến sinh bệnh, đi hóng gió giải sầu một chút cũng tốt cho đứa trẻ trong bụng mà."
"Đứa nhỏ mới to bằng hạt đậu phộng, có thể cảm nhận được cái gì?" Giọng u oán của An Tri Thu từ sau lưng cô truyền tới."Nếu như em muốn đi chơi cứ nói với anh trai, anh trai sẽ lái xe chậm rãi chở em đi dạo."
An Tri Hạ ồ một tiếng, vỗ đầu: "Tiểu hôi của em vẫn còn ở đài truyền hình, đúng lúc anh trai mấy ngày nay có thể lái xe qua qua lại lại nhà và bệnh viện."
An Tri Thu nhướng mày gật đầu một cái, cầm lấy trái táo rất thuần thục gọt vỏ, đưa cho vợ, em gái, bà và mẹ vợ mỗi người một phần tư. Chẳng qua là đến tay bà cụ Khương và thím Phương thì lại chuyển sang cho đứa nhỏ nhà mình.
Trái táo chua chua ngọt ngọt giòn tan trong miệng, hương thơm kia cũng nhàn nhạt trôi giạt trong không khí.
An Tri Hạ cắn rắc rắc vui vẻ nói: "Không đúng, anh trai, hôm nay anh không đi làm sao?"
Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi làm, nhưng mà anh trai một chút cũng không luống cuống, còn ngồi ngay ngắn, không nhịn được lập tức tiến tới bên tai anh ấy nhỏ giọng hỏi.
An Tri Thu cười nói: "Con bé này muốn ăn đồ hộp thì nói, còn õng a õng ẹo, được thôi, không phải là muốn theo anh ra ngoài đi dạo hóng gió một chút sao?"
Anh ấy đứng lên, đỡ cô em gái còn đang ngơ ngác dậy, chào hỏi mọi người, sau đó cười cười đi ra ngoài.
An Tri Hạ cũng nói một tiếng với các trưởng bối và chị dâu, chậm rãi đuổi theo bước chân anh trai.
Ra khỏi cửa, An Tri Thu sóng vai đi cùng với cô, hai tay giương ra che chở, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó trường hợp khẩn cấp.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc, căng thẳng của anh trai, An Tri Hạ cau mày, thật ra thì trong lòng đã có suy đoán, thở dài nói: "Anh trai, bây giờ có thể nói được chưa? Có phải chị dâu bọn họ còn chưa biết hay không?"
An Tri Thu cười nhẹ, nhưng lại không lộ ra sầu khổ và phiền não chút nào: "Chuyện chiều hôm qua anh về muộn hai phút, bị phó đài Hoàng biết được, tạm thời nghỉ phép không lương ở nhà tự kiểm điểm sai lầm.
Đúng lúc chị dâu em sắp sinh, anh nói với người nhà là xin nghỉ dài hạn.
Nhưng mà Hạ Hạ, anh trai của em đâu có ngốc, anh hiểu ý bọn họ, không phải là muốn gây khó dễ cho anh để ép em đi vào khuôn khổ hay sao?
Nhà chúng ta không thiếu hai đồng tiền này, lại nói anh trai có tài nấu nướng, đi đến đâu mà không có cơm ăn? Hơn nữa mỗi tháng anh còn có thể thu mấy chục đồng tiền cho thuê, lại đang kiếm một căn phòng trong đài truyền hình, anh sẽ không thiệt thòi."
An Tri Hạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh trai, vẫn nhìn thấy được một tia vắng vẻ cùng không cam lòng trong con ngươi lạnh nhạt vờ trấn định. Cô biết anh trai rất thích quay《Thao Thiết》ở đài truyền hình, truyền đạt lại tất cả bản lãnh của mình cho cả nước thậm chí là toàn thế giới.
Đã từng đứng trên sân khấu lớn, lại quay về phòng bếp to bằng bàn tay, ai có thể tiếp nhận được loại chênh lệch như thế này chứ?
"Anh trai, khoảng thời gian này anh vẫn nên ở cùng chị dâu nhiều một chút, Thiệu Đồng Phong còn đang đánh một trận ác liệt ở đài truyền hình bên kia, chờ có kết quả, anh có thể tiếp tục quay lại màn hình, làm công việc mình thích." Cô nhỏ giọng khẽ cười nói.
"Anh trai, trong thế giới màn hình không nên bị vẩn đục quá nhiều."
An Tri Thu hơi kinh ngạc, vừa lúc hai người đến chỗ đất trống. Anh ấy móc tiền và phiếu định đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị bên cạnh bệnh viện mua đồ hộp.
"Anh, bên trong đồ hộp chứa rất nhiều thứ không dành cho phụ nữ có thai." An Tri Hạ nhỏ giọng sang sảng nói: "Mang thai cần phải ăn kiêng, lúc cho con bú cũng phải ăn kiêng, thậm chí còn có người lúc chuẩn bị mang thai cũng phải chú ý. Ai, phụ nữ muốn sinh một đứa bé phải dành ra ba bốn năm."