Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 799

Chương 799 - Chương 799 -

Ăn cơm xong, An Tri Hạ dỗ bà cụ Khương và mẹ Khương đi ngủ trước. Bọn nhỏ cũng tự giác vệ sinh sạch sẽ, nói câu ngủ ngon rồi từng người trở về phòng.

An Tri Hạ nhìn lại đống hàng hóa vừa được ghi lại trong camera siêu thị. Cô có gu thời trang không tồi, hiện giờ đã biết rõ chất liệu và màu sắc, An Tri Hạ dùng bút vẽ vài trang phục hợp thời ra giấy.

Cô khá thích những bộ trang phục có màu sắc tương phản, mà hiện tại người ta chỉ thích quần áo đơn sắc, chỉ có một chút khác biệt ở trang phục của trẻ em mang màu xanh hải quân hoặc sọc xanh xen trắng, kẻ ô vuông, mà hiện tại mấy kiểu áo này đã trở thành biểu tượng của mấy kẻ lưu manh trên phố.

Mọi người có khát vọng đột phá nhưng lại sợ bản thân quá khác biệt.

An Tri Hạ chuẩn bị trước một vài phong cách mọi người có thể tiếp nhận được, chậm rãi mở ra thị trường.

Vẽ bản thảo được hơn một giờ, cô mới khắc chế sự hưng phấn, bỏ qua một bên lên giường nghe âm nhạc rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Lý Hán Khiêm lái xe đưa An Tri Hạ và bà cụ Khương đến bệnh viện, sau đó lại đưa ba đứa nhỏ đến trường học.

Bệnh viện tốt nhất kinh đô có năm tầng, xây theo kiến trúc khá độc đáo, vuông vức nhưng vẫn đủ không gian, mỗi tầng đều có ánh mặt trời chiếu vào.

Thời gian bệnh viện thành lập đã được trăm năm trước, trên gạch xanh không để lại nhiều dấu vết, ngược lại còn mang đến cảm giác cổ kính, khiến người ta có chút sợ hãi, ngay cả bước chân và hô hấp đều thật nhẹ nhàng, chậm chạp.

Sàn xi măng trong bệnh viện nứt ra như mạng nhện, chân tường màu xanh lục cùng vách tường màu trắng có chút loang lổ, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng lạnh thấu tận xương.

Hai người kéo tay nhau dò hỏi phòng bệnh khoa phụ sản ở nơi nào, nhanh chóng đi qua.

Hiện tại nhiều người đến bệnh viện khám bệnh, đây là bệnh viện tốt nhất thủ đô, dường như tất cả các bác sĩ giỏi nhất đều tề tựu tại nơi này, cũng là nơi có cơ sở vật chất được chính phủ đầu tư nhất.

Dân cư ở kinh đô vốn rất đông, người dân ở địa phương khác cũng đến, suốt cả đường bà cụ Khương phải che chở cho An Tri Hạ, thỉnh thoảng va chạm với người ta, hoặc bị dẫm vào chân, không khác gì như đi họp chợ!

Hành lang bệnh viện cũng có nhiều người, quần áo rồi giường chiếu, đệm chăn, bệnh nhân mang trái cây đến cũng chiếm không gian không hề nhỏ, hành lang vốn rất rộng hiện tại lại có chút chật chội.

Phòng của Phương Hồng Diệp có tám giường bệnh, có dùng một tấm mành màu lam nhạt ngăn cách.

Thấy hai người tới, chú Phương và thím Phương vội vàng chào đón An Tri Thu, thậm chí Phương Hồng Diệp còn muốn xốc chăn lên xuống giường.

Bà cụ Khương vội vàng tiến lên đè lại bả vai cô ấy, chọt chọt vào trán cô ấy, tức giận cười nói: "Đứa nhỏ này, bụng lớn như vậy còn không chịu chú ý một chút? Bà là người không biết lý lẽ như vậy sao? Ai không biết còn tưởng rằng bà là bà già khó hầu hạ đấy!"

Phương Hồng Diệp vội vàng cười lắc đầu: "Không phải vậy đâu bà, con đã nằm trên giường cả một ngày rồi, không phải là con chỉ muốn mượn cơ hội bà đến mà hoạt động một chút sao?

Bà ơi, bà mang gì tới vậy, thật là thơm nha, con mới vừa ăn điểm tâm xong, nhưng giờ lại cảm thấy đói rồi. . ."

Bà cụ Khương chào hỏi hai sui gia, sau đó đặt bình giữ nhiệt lên bàn: "Biết con không thích ăn thức ăn nhạt nhẽo ở bệnh viện, bà cố ý để cho tiểu Trương nấu cháo gà, phối hợp với dưa muối chua mà con thích."

Phương Hồng Diệp uống một chén nhỏ.

Mùi vị cháo gà thơm dịu, chầm chậm phân tán trong phòng bệnh đóng chặt cửa sổ, làm cho mọi người ứa nước miếng.

Phương Hồng Diệp vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo An Tri Hạ ngồi xuống, con ngươi hiện lên vẻ vui sướng nhàn nhạt nhìn về phía bụng của cô: "Bệnh viện lộn xộn như vậy em đi theo làm gì? Em ỷ vào anh Viên không có ở đây, nếu không em phải ráng chịu đựng. Chờ một hồi anh em rửa chén trở về cũng sẽ giáo huấn em một phen."

Bình Luận (0)
Comment