Kho hàng tổng này cũng không phải là khu Đông Thành mà An Tri Hạ tới trước kia mà là tổng bộ chân chính của Hạ Hoa hợp tác xã cung ứng và tiếp thị tổng bộ. Nơi này chiếm diện tích không nhỏ, tuy rằng không có bách hóa đại lâu độc chiếm nhưng cũng chiếm một phần tư nơi đó.
Kho hàng rất lớn, kho này nối tiếp kho khác, tổng cộng có sáu kho được phân loại thành từng loại hàng hóa.
Lý Hán Khiêm lấy chìa khóa kho hàng từ phòng bảo vệ, mở cửa. Mấy đồ An Tri Hạ muốn tìm kiếm đều ở chỗ này.
Anh ấy bật hết đèn lên, bởi vì sắc trời bên ngoài đã tối, kho hàng được trang bị rất nhiều đèn, cho dù có là đèn dây tóc thì nơi này vẫn rất sáng.
"Toàn bộ hàng hóa bán ra kinh đô đều từ kho tổng của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị này đấy." Lý Hán Khiêm giải thích: "Trừ khi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị tự mình liên hệ nguồn cung cấp nhỏ, nếu không thì không có nhiều cửa hàng cung cấp như vậy. Ở Hạ Hoa, đây là hợp tác xã cung ứng và tiếp thị có kho hàng đầy đủ nhất."
Kho hàng cực cao, lọt vào trong tầm mắt gần 10 mét, hàng hóa được đặt trên tấm gỗ dày 8 mét. Giữa các kệ còn có thang thả xuống cho nên khoảng cách rất lớn. Tuy hàng hóa rất nhiều nhưng cũng không mang lại cảm giác chen chúc, áp lực cho lắm.
Bên cạnh kệ là một kệ nhỏ khác, mặt trên không chỉ ghi số lượng và chủng loại hàng hóa ra vào mà còn có khu vực hàng mẫu, giúp người xem hiểu ngay lập tức!
Bọn trẻ con vui vẻ đi dạo một lần, thấy mọi người còn bận rộn làm việc, liền tìm cái bàn ghế ngồi xuống mở cặp sách, lấy sách vở ra học bài.
An Tri Hạ nhìn từ đầu tới cuối, căn cứ vào chất lượng len sợi, vải bông, sợi bông, màu sắc rồi chọn ra vài thứ, còn Lý Hán Khiêm ở phía sau chăm chú ghi vào trong vở.
Để dễ dàng lựa chọn, cô mở chức năng ghi hình và chụp ảnh trong siêu thị cùng một lúc.
Xong việc, tụi nhỏ cũng làm xong bài tập về nhà, xem trước bài trên lớp.
Về đến nhà đã gần 10 giờ, mẹ Khương và bà cụ Khương ngồi trên sô pha, đầu gật gù như gà con mổ thóc, nghe được tiếng thắng xe, bọn họ còn có chút mờ mịt, ngay sau đó đã đứng dậy ra mở cửa nghênh đón.
An Tri Hạ có chút ngượng ngùng: "Bà ngoại, thực xin lỗi chúng con trở về muộn như vậy, còn làm phiền bà và dì phải chờ tới bây giờ."
"Con bé ngốc này, bà ngoại còn ngóng trông mấy đứa tới đấy." Bà cụ Khương cười cười, dắt tay một đứa nhỏ, còn mẹ Khương đã vào phòng bếp lấy đồ ăn.
"Hiện tại con đang mang thai, không thể ăn uống như thường được nữa, mỗi bữa ăn ít hay ăn nhiều đều tùy con, nhưng phải đảm bảo không bị đói." Bà cụ Khương cười nói: "Dựa theo ý của bà, các con nên dọn sang sống chung với bà đi, bọn nhỏ cũng chuyển sang đây, cho dù Viên Tử có đi công tác thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng."
"Bà ơi, hàng xóm lúc nào cũng ở bên, con chỉ cần gào một tiếng là nửa cái tầng lầu đã có người lao đến. Anh Viên đã đi chào hỏi từng nhà, bọn nhỏ cũng rất hiểu chuyện, thật sự không có chuyện gì đâu." An Tri Hạ khẽ cong đôi mắt, trả lời.
"Được rồi, bà biết con tự có lý của mình, bà cũng không khuyên con nữa, mấy mẹ con để ý ăn uống một chút, đừng ôm bụng đói đi ngủ, dù ít dù nhiều cũng phải ăn, xuôi cơm rồi mới đi ngủ." Bà cụ Khương đón mấy người vào bàn ăn.
Tuy rằng buổi tối bọn họ đã ăn không ít, thế nhưng người trẻ tuổi tiêu hóa thức ăn rất nhanh, hiện tại ngửi thấy mùi canh gà nồng đậm, cái bụng đã réo lên ùng ục.
Cháo được nấu bằng nước luộc gà, thịt gà xé nhỏ, bên trong còn có nấm hương, cà rốt và trứng, vừa đưa vào miệng đã thơm nức ăn cùng với dưa muối chua cay, An Tri Hạ uống liền hai bát.
Bọn nhỏ cũng vùi đầu, mỗi người làm hai bát càng khiến bà cụ Khương vui thích không thôi.