Lý Hán Khiêm đưa bọn họ đi đến trung tâm thành phố, đến một tiệm cơm Quốc Doanh chuyên tiếp đãi khách nước ngoài. Đây là cửa tiệm lớn nhất thủ đô, chắc phải lớn hơn gấp năm lần so với những tiệm khác, không giống nhà ăn một chút nào.
Tiệm cơm Quốc Doanh được cải tạo từ một căn tứ hợp viện cũ, vẻ ngoài xưa cũ vẫn được giữ lại, như mái vòng tinh tế, cùng với hình rồng bay phượng múa, trông nhà ăn cực kỳ rộng rãi.
Vào thời gian cuối ngày mùa hè, phía sau sẽ đặt một cái tivi lớn, mọi người sẽ tụ họp về đây.
Còn hiện tại trời đang lạnh, mọi người đều ngồi trong phòng có hệ thống lò sưởi ấm áp.
Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị được phân thành hai bộ phận, một bên bán đồ ăn đặc trưng của Hạ Hoa, một bên bán cơm Tây. Bọn họ đều không có kiêng kỵ gì nên mới đến chỗ bán cơm Tây.
Vì là thời gian ăn cơm trưa nên trong tiệm đã có rất đông khách đến.
Mỗi người gọi một phần bò bít tết và một phần canh, cộng thêm một phần đồ ăn ngọt, salad hoa quả cùng đồ uống. Ngửi trong không khí mùi đồ ăn thơm phức, An Tri Hạ cảm thấy như mình đã trở lại mấy thập niên sau đó, trong lòng khẽ thở dài một chút.
Đây là lần đầu tiên ba đứa nhỏ tới đây, cực kỳ tò mò nhưng vẫn sợ đi lạc khỏi An Tri Hạ nên khắc chế không chạy loạn, đôi mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt hơi phiếm hồng kích động.
An Tri Hạ thấy thế cười khẽ, gọi cho tụi nhỏ mấy cái hamburger, khoai tây và gà rán.
Thật ra đến cô cũng rất thích ăn mấy loại thực phẩm rác rưởi này, cũng có rất nhiều phụ nữ và trẻ con đều không chống lại được sự dụ hoặc này.
Chỉ là cô muốn giữ dáng, thỉnh thoảng mới phóng túng một chút, gọi hamburger và Coca, dùng nửa giờ chậm rãi nhấm nháp, sau đó còn đến phòng tập thể thao rèn luyện hai giờ đồng hồ để tiêu hao bớt năng lượng.
Ngẫm lại trước kia tự mình làm khổ mình, An Tri Hạ cũng nhịn không được gọi thêm một phần, hiện tại cô đã là thai phụ, có thể thỏa mãn đam mê ăn uống chứ?
Mao Mạn Tịch nhìn theo, cắn răng một cái, giữ dáng hay gì đó cũng quên đi, gọi thêm một phần.
Ngược lại Lý Hán Khiêm không hiếm lạ mấy thứ này, anh ấy đến khu đồ ăn Hạ Hoa gọi vài món cơ bản.
Mọi người theo trẻ con đi ăn cơm, giữa trưa 12 giờ rồi lúc tan học 5 giờ, lúc này bụng đã rất đói, rất nhanh đã ăn hết sạch.
Mấy đứa nhỏ no bụng rồi nhưng miệng vẫn còn dư vị: "Mẹ ơi, nếu lần sau con được điểm cao, mẹ có thể dẫn cha và tụi con đến đây ăn cơm Tây không?"
"Có thể, chờ đến ngày sinh nhật của các con cũng có thể đến đây." An Tri Hạ cười gật đầu, trong lòng tự có tính toán, cơm Tây bán ở Hạ Hoa thật ra cũng rất lãi, phân chia một nửa lợi nhuận cùng với nền ẩm thực Hạ Hoa, không bằng từ lúc bắt đầu đã nắm chặt phương diện này trong tay.
Về sau loại hình cơm Tây này sẽ thịnh hành khắp cả nước, chỉ cần đưa nó lên hạng nhất là cô đã kiếm đủ tiền rồi. Thật ra, chờ sau khi nền kinh tế quốc gia mở cửa, cô sẽ có vô số cơ hội làm giàu, không nói tiền lãi sau này, mà cả nguồn tiền bây giờ cũng là con số quan trọng với cô.
Cô chỉ không nghĩ muốn biến Hạ Hoa trở thành đặc khu kinh tế nước ngoài, nếu có khả năng cô còn muốn, nếu có thể, cô còn muốn tìm kiếm đối tác để cùng hợp tác, mở rộng kinh doanh ra thị trường nước ngoài.
Về sau, điều kiện sống của mọi người sẽ tốt lên, nhiều món ăn ngon sẽ được biết đến, nhiều công thức nấu ăn ngon được công bố rộng rãi, thậm chí còn có nhà hàng nổi tiếng được lên đài truyền hình, hấp dẫn một lượng lớn khách ghé thăm, sau đó công thức nấu ăn cũng được phổ biến khắp nơi.
An Tri Hạ ghi lại những sự kiện về nhà hàng cơm Tây trong sách vở, chờ sau này nói tiếp.
Cơm nước xong, Lý Hán Khiêm lôi kéo bọn họ đi đến thẳng kho hàng tổng của hợp tác xã cung ứng tiếp thị.