"Được rồi, đợi lát nữa chúng ta đi đón tụi nhỏ, chờ anh trai em trở về rồi chúng ta đi, đầu tiên đi ăn cơm rồi mới qua đó. Ngày mai anh sẽ đưa em về." Lý Hán Khiêm định sẵn hành trình, để lại hai người bọn họ ngồi nói chuyện còn anh ấy vội vã đi ra ngoài gọi điện cho người giữ lại chìa khóa ở tổng kho hàng rồi liên hệ với An Tri Thu.
Vừa lúc An Tri Thu rời khỏi bệnh viện, bị cô y tá dừng lại nghe điện thoại.
Biết được từ chỗ Lý Hán Khiêm rằng em gái mình còn muốn làm việc, anh ấy nhịn không được dặn dò Lý Hán Khiêm nhất định phải lái xe an toàn, đi đường phải cẩn thận không được đi ngang qua cục đá, cũng không được đi đường đất.
Lý Hán Khiêm vô cùng kiên nhẫn nghe hết rồi đồng ý đáp ứng.
An Tri Hạ cũng không có gì cần thu dọn, cái gì nhà họ Khương cũng có. Cô kiểm tra một lượt rồi kiểm tra bếp lò, cửa sổ, chọn lấy vài bộ quần áo rồi rời đi.
Chỉ có lúc bọn nhỏ đi học thì cô và Phòng Viên mới đưa đón tụi nhỏ.
Thế nhưng ở niên đại này, đặt biệt là ở trường học, rất ít cha mẹ đón đưa con cái mà chỉ có bạn bè đi học cùng nhau. Nếu nhà ai có người lớn tới đón thì đứa bé đó sẽ trở thành đối tượng được hâm mộ nhất trường.
Trường học của người nhà đại đội vận chuyển là trường tích hợp cả cấp một và cấp hai.
An Tri Hạ mặc một chiếc váy dệt bằng sợi len đen, cổ cao, dáng dài, bên ngoài khoác một chiếc áo đỏ rực, quần ống thẳng màu đen cùng với đôi giày da mang sắc nâu đỏ. Cô còn mang một sợi dây chuyền ngọc bích tự làm, mái tóc đen nhánh được chải gọn sang bên trái, tết lại thành hình con rết.
Ngũ quan của cô xinh đẹp, tinh xảo, mơ màng như một ngày mùa thu, chỉ cần đứng trước cổng trường đã vô cùng bắt mắt, người lui tới đều không nhịn được đi chậm lại, nhìn về phía này.
Một số người thích nhìn gái xinh còn cố ý đi qua rồi dừng lại, xem cô là phụ huynh đứa bé nào.
Một lúc sau có mấy đứa nhỏ đi tới, ngọt ngào hỏi chuyện: "Cháu chào dì Phòng, dì đến đón Phòng Ca Hân, Phòng Tụng Ngôn và Phòng Lễ Hi sao?
Cháu thấy Phòng Ca Hân, Phòng Tụng Ngôn đang ở trường cấp hai chờ anh trai, rất nhanh sẽ ra thôi ạ."
An Tri Hạ cười, nhịn không được lấy mấy viên kẹo sữa phân phát cho từng đứa nhỏ, tụi nhỏ lập tức cảm ơn ríu rít.
Tụi nhỏ còn hơi ngượng ngùng rồi mới vui cười nói lời cảm ơn, nhận đồ dưới ánh mắt hâm mộ của những đứa trẻ khác. Bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như kiểu An Tri Hạ là mẹ của bọn họ vậy, cả đám kiêu ngạo không thôi.
Sau khi rời đi, tụi nhỏ khác mới đến dò hỏi tin tức.
Lúc này bọn nhỏ mới biết, hóa ra dì xinh đẹp đó là dì đã nâng cao mức sống và độ an toàn của khu phố. Bọn họ đều không nhịn được nhìn dì tốt bụng kia với ánh mắt khác.
Ba đứa nhỏ từ trường trung học cùng nhau đi ra, bởi vì Phòng Lễ Hi không đành lòng để các em gái chờ lâu nên mỗi khi tan học đều chạy ùa ra ngoài. Ba người bọn họ nói nói cười cười đi ra tới cửa, từ xa đã nhìn thấy An Tri Hạ, cô nhóc lập tức cao hứng hét lên một tiếng, nhảy dựng lên tại chỗ, như một viên đạn chạy ù ra ngoài.
Cô bé vừa chạy đến trước mặt An Tri Hạ đã lập tức dừng lại, thân mật ôm lấy cô, đôi mắt sáng ngời vui mừng mà nói: "Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ lại đến đón chúng con vậy?"
"Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó các con đi cùng mẹ xử lý chút việc, buổi tối sẽ qua nhà ngoại ngủ." An Tri Hạ sờ sờ đầu cô bé, hai đứa nhỏ cũng chạy tới vẫy tay.
Một đám trẻ con phía sau vô cùng hâm mộ, lập tức đều nhìn qua đây.
Vẫn có mấy đứa nhỏ nhận ra An Tri Hạ nên kể lại với những đứa nhỏ khác. Cũng có người nhận ra An Tri Hạ là khách quý của chương trình "Thao Thiết", kích động đến nỗi muốn tiến lên chụp ảnh.