Người đến người đi trong bệnh viện, cho dù hiện tại việc trị an đã nghiêm ngặt hơn nhưng vẫn có chuyện phát sinh với trẻ con.
Trong phòng còn tốt, còn ngoài hành lang càng bất ổn hơn, chỉ cần không để ý một chút là trẻ con có thể bị bắt đi ngay lập tức.
Trẻ em mới sinh ra đều có hình hài y hệt nhau, người ta tráo đổi con cái, hiện tại việc xét nghiệm ADN còn chưa phổ biến, ai có thể phân biệt được chứ?
"Đúng rồi, kế hoạch này có tính khả thi rất cao." Lý Hán Khiêm lấy ra xấp giấy, lại móc bút ra nói: "Hợp tác xã chúng ta có đường nhập hàng riêng, mấy thứ như vải dệt, bông, len sợi, sợi bông có giá cả thấp hơn, rồi khấu trừ phí nhân công, tiêu thụ thành phẩm chắc chắn sẽ có lợi nhuận."
An Tri Hạ cười gật đầu: "Tuy rằng mọi người tương đối tiết kiệm, thích mua vải dệt, len sợi, sợi bông về tự may nhưng hiện tại người trẻ đang theo đuổi phong cách thời thượng, xinh đẹp.
Chỉ cần sản phẩm của chúng ta đủ mới mẻ độc đáo, chắc chắn bọn họ sẽ không bủn xỉn chút tiền kia.
Dù sao thì người trẻ cũng có công việc riêng, gia đình chưa phải là gánh nặng, nhất định sẽ rất thích mấy món đồ chất lượng như này.
Còn nữa, người ở nhà thường rảnh rỗi, làm việc rất nhanh, chưa đầy hai ngày đã có thể dệt một chiếc áo lông, cho dù tiền công có cao thì nhu cầu tiêu dùng cũng cao không kém, chắc chắn có thể sinh ra lợi nhuận!"
Lý Hán Khiêm liên tục gật đầu: "Ừm, lượng tiêu thụ cũng cực kỳ khả quan, hấp dẫn người mua, trong tiệm hàng hoá cũng có thể treo đồ để bán."
An Tri Hạ chỉ vào nội dung trên giấy: "Vì phòng ngừa có người lợi dụng sơ hở, cần phải đảm bảo tin tức không bị lộ, có bản sao, có nguyên liệu riêng rồi ký kết hợp đồng để tránh sau này gây ra tranh cãi.
Để bọn họ tự bỏ tiền mua nguyên liệu trước, tương đương với giao tiền thế chấp, chờ sau khi biên chế xong, nếu chất lượng đạt yêu cầu thì sẽ có được thù lao, rồi lại tiếp tục mua nguyên liệu.
Nếu nguyên liệu bị thiếu, chất lượng cũng không được đảm bảo thì chúng ta sẽ trả thành phẩm trở về, còn nếu nguyên liệu bị dùng quá mức, chúng ta có quyền không nhận thành phẩm, cho người đó vào sổ đen, sau này sẽ không hợp tác nữa."
"Ừm, như vậy có thể phòng chống những kẻ đục nước béo cò." Lý Hán Khiêm tán đồng ói: "Tục ngữ có câu cứu cấp bất cứu cùng (*), chúng ta muốn gia tăng hiệu quả và lợi ích của hợp tác xã, đồng thời cũng giúp bọn họ có công ăn việc làm."
(*) Một câu thành ngữ ý chỉ giúp đỡ người đói nhưng không giúp người nghèo.
An Tri Hạ trầm tư nói: "Tạm thời chúng ta thử nghiệm với người nhà của đội vận chuyển và đài truyền hình trước, thử xem hiệu quả rồi mở rộng quy mô."
Lý Hán Khiêm bật cười, cúi đầu bắt đầu ghi ra những gì An Tri Hạ yêu cầu mua về nguyên liệu và công cụ.
"Anh Khiêm, anh có biết nơi nào gần đây có phòng ở lớn không? Em muốn dạy cho mọi người biết cách làm áo lông, khăn quàng cổ các thứ. từ từ đồ vật hình thức. Em đã từng xem qua một cuốn sách nhưng chỉ nhớ mang máng, về sau quyển sách kia bị người ta nhóm bếp lò rồi."
"Để anh thử tìm kiếm xem." Lý Hán Khiêm gật gật đầu.
Siêu thị của An Tri Hạ có không ít đồ thủ công mỹ nghệ và sách vở linh tinh, chỉ là không dễ để lựa chọn kiểu dáng đa dạng mà thôi. Cô nói: "Anh Khiêm, em phải xem hợp tác xã cung ứng và tiếp thị có những thứ gì, sau đó mới nhập hàng về, như thế mới có hiệu quả."
Lý Hán Khiêm nhìn đồng hồ trên tay, đã gần đến giờ tan tầm rồi, liền dò hỏi: "Hiện tại em có tiện đi lại không? Hay là ngồi ô tô?"
"Chỉ cần không quá xóc nảy thì vấn đề không lớn." An Tri Hạ gật đầu, thân thể cô không mảnh mai như vậy. Tất cả chỉ vì người trong nhà đều coi cô như một con búp bê sứ rồi.