"Con cũng không trông cậy gì vào chuyện này." Đừng nhìn con bé nhỏ tuổi nhưng đặc biệt hiểu được chính mình muốn cái gì, còn không đến bảy tuổi đã có kế hoạch riêng: "Mỗi thứ con đều học được một ít rồi lại học thứ khác. Học xong rồi con sẽ thường xuyên luyện tập, chẳng lẽ sẽ quên sao?
Sau này người khác khiêu vũ, con cũng có thể nhảy, người khác ca hát con cũng gào theo được, bơi lội, trượt băng, đánh đàn, con sẽ làm được.
Học xong mới có thể cùng các bạn giao lưu, chơi đùa được chứ."
Được rồi, An Tri Hạ đánh giá con nhóc này, trọng điểm mới là câu cuối cùng.
Bọn nhỏ đi học, An Tri Hạ sẽ lại ngủ, vô cùng lười biếng, rửa mặt xong, buộc tóc gọn gàng.
Hai vợ chồng Lý Hán Khiêm mang theo đồ vật tới cửa.
"Khách quý ít đến nhỉ." An Tri Hạ cười đón hai người vào, bận rộn rót nước.
"Ai, chúng ta tới là được rồi." Mao Mạn Tịch vội vàng ấn cô trên sô pha: "Nào, không cần em khách khí như thế." Nói xong lại liếc nhìn về phía người ngồi ở ghế - Lý Hán Khiêm.
Lý Hán Khiêm lập tức đứng lên, nghe theo sự chỉ huy của An Tri Hạ lấy ra chén trà, trà, sau đó từ bếp lò lấy ra một ấm nước.
"Hôm nay chị không có lớp sao?"
Điều kiện gia đình Mao Mạn Tịch không tồi, tự nhiên được tiến cử trở thành sinh viên, tốt nghiệp xong được lựa chọn làm cô giáo, công việc đơn giản.
"Buổi chiều không có lớp nên chị mới đến đây." Mao Mạn Tịch cười nói: "Anh trai em gọi điện cho chị rồi, cũng nói đại khái tình huống xảy ra.
Anh ấy không sợ người khác nói xấu, liền kéo chị cùng tới."
An Tri Hạ đưa cho Mao Mạn Tịch quả quýt, chính mình cũng thong thả ung dung lột vỏ: "Anh Khiêm, anh trai em còn nói gì không?"
"Có mang lời nhắn em đã dặn anh." Lý Hán Khiêm thấy Mao Mạn Tịch lột quả quýt, trực tiếp đoạt lấy một nửa, lập tức nhét vào trong miệng.
Mao Mạn Tịch vỗ nhẹ anh ấy một chút, hờn dỗi: "Anh không có tay à, cảm thấy đoạt đồ ăn từ tay em ngon hơn sao?"
Lý Hán Khiêm nhướng mày: "Đây là đồ của vợ anh nên cũng là đồ của anh! Có vấn đề gì sao!"
Hai người bọn họ cãi lộn với nhau gần năm phút, An Tri Hạ nhịn không được cười ra tiếng.
"Hạ Hạ, để em chê cười rồi." Mao Mạn Tịch mở miệng nói: "Đừng nhìn vẻ ngoài đàn ông cứng rắn như thế, vào trong nhà còn chẳng bằng một đứa trẻ con, thế nào cũng phải dỗ dành bảo bối lớn này thôi."
An Tri Hạ nhớ tới bảo bối lớn nhà mình đã rời đi mấy ngày trước, đồng cảm gật đầu: "Đúng là như thế..."
Mao Mạn Tịch đột nhiên hứng thú, tới trước mặt cô, tò mò hỏi: "Sao vậy? Hai người cũng giống tụi chị à? Chị nhớ rõ đồng chí Phòng là người đặc biệt nghiêm túc trầm ổn, thật khó tưởng tượng bộ dáng của anh ấy trước mặt em đó."
Lý Hán Khiêm thấp giọng khụ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Sao em lại tò mò chuyện này vậy?"
Vợ của anh ấy tò mò chuyện người đàn ông khác ngay trước mặt anh ấy, chuyện gì vậy chứ!
An Tri Hạ mím môi cười: "Anh ấy là một khối kẹo cao su đó, đứa nhỏ còn chưa chào đời đã ghen tị rồi."
Mao Mạn Tịch nhịn không được cũng che miệng lại cười rộ lên: "Nhà chị cũng thế đó, có người còn tranh sủng với con mình luôn kìa."
Lý Hán Khiêm bị vợ vạch rõ bộ mặt thật không lưu tình, đã hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Anh ấy vội vàng ngăn đoạn đối thoại của hai người, trở lại đề tài vừa nãy: "Tri Thu nói với anh rằng anh ấy đã đưa Phương Hồng Diệp và mọi người vào bệnh viện trước rồi.
Hiện giường bệnh cũng sắp kín, lại là mùa thu đông nên một nửa giường bệnh trong khoa phụ sản đã kín chỗ. Giường này còn chờ là nhờ anh Minh thông báo trước rồi chiếm được chỗ. Còn lại toàn phải ngủ ngoài hành lang đó!
Tri Thu nói em không cần lo lắng, chờ buổi tối trở về cùng em nói chuyện sau."
An Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không phải là thánh mẫu, nếu chị dâu đã có giường bệnh thì những người đằng sau phải làm sao bây giờ.