Ăn cơm xong, Phòng Lễ Hi tự động đi rửa chén đũa, hai đứa nhỏ cũng làm việc nhà, vừa thấy An Tri Hạ đứng dậy hỗ trợ thì đã cuống quít giành lấy.
Xong xuôi, ba đứa nhỏ theo thường lệ báo cho cô biết chuyện ở trường học hôm nay.
Đứa nhỏ có chút hầm hừ nói: "Trương Hiểu Lôi đặc biệt phiền toái, cha bạn ấy là đội trưởng đội vận chuyển vật tư. Cha bạn ấy giúp bạn ấy tham gia khóa học múa ba lê ở trại giáo dục huấn luyện, bạn ấy ồn ào đến mức các bạn học khác đều đã biết.
Bạn ấy còn cố ý khoe mẽ, xoay tròn, nhảy lên trước mặt bọn con!"
Phòng Tụng Ngôn chọc má cô bé, em gái nhà mình thân thiết với cô, lời hay ý đẹp toàn do cô bé nói nên món nào ngon cũng được phần cho cô bé trước rồi mới đến lượt bọn họ.
Cô bé tức giận phồng má như con cá nóc, cô bé đã nghẹn suốt cả buổi, cuối cùng sau khi ăn cơm mới được phát tiết. Cô buồn cười hỏi: "Con để bạn ấy bắt nạt vậy sao? Như này đâu có giống Phòng Ca Hân chút nào!"
Phòng Lễ Hi cũng nhìn em gái: "Đừng úp úp mở mở nữa, nói vào trọng tâm đi rồi nửa giờ sau còn học bài."
An Tri Hạ ôm cô bé vào trong lòng, sờ sờ đầu: "Con gái của mẹ thông minh xinh đẹp, chăm chỉ hiếu học, cũng đa tài đa nghệ, không phải chuyện bạn ấy học được vài ngày có thể so được."
Đây là lời nói thật lòng của cô. Trước khi Phòng Viên trọng sinh, tụi nhỏ chỉ lo đến chuyện ăn uống, sau đó không cần phải lo chuyện ăn mặc nữa, Phòng Viên mua đủ loại sách cho tụi nhỏ, bao gồm cả sách giáo khoa, lúc đến thành phố còn mua đủ các loại báo chí, sách vở linh tinh khác.
Đến mùa đông, tụi nhỏ sẽ nằm trên giường học chữ, đọc sách, viết thư.
Phòng Viên sẽ dạy tụi nhỏ tiếng Anh, rồi giảng giải cho tụi nhỏ vài chuyện cổ tích xa xưa.
Thân thể ba đứa nhỏ vốn gầy yếu, lúc đầu đã quá khó khăn nên bây giờ mới có tâm lý như vậy.
Chờ An Tri Hạ gả lại đây, mỗi ngày đều dẫn tụi nhỏ chạy bộ, kéo gân, luyện giọng, luyện quyền, vv... về sau bọn họ có khiêu vũ, luyện võ, ca hát, đều có cơ sở vững chắc.
Cô nhóc kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Còn không phải sao, bạn ấy còn không thể xoay vòng được nổi ba vòng còn khoe khoang trước mặt con. Con trực tiếp xoay vòng ba phút khiến bạn ấy tức giận đến nhe răng trợn mắt nhìn con chằm chằm.
Hừ, bạn ấy còn thua kém như vậy còn thích thể hiện, cũng không sợ mất mặt à.
Con trực tiếp bẻ chân thẳng tắp lên đến đỉnh đầu, sau đó bạn ấy tức giận đến phát khóc."
Cô bé bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Học hai ngày vũ đạo đã muốn lên mặt con sao, kết quả bị con tàn nhẫn đàn áp, đây là chuyện cực kỳ bình thường. Cái này gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (*), chính mình không có kiến thức, còn định lên mặt người khác sao? Khóc lóc nỗi gì?"
(*) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Người còn có người giỏi hơn, trời còn có trời cao hơn.
An Tri Hạ xoa xoa đầu cô bé: "Con cứ chờ xem, sẽ không bao lâu nữa, ba người các con sẽ được đến trại giáo dục huấn luyện đó thôi."
"Mẹ, chúng con không hâm mộ người khác." Phòng Lễ Hi cười nói.
Phòng Tụng Ngôn cũng nhướng mày: "Mẹ, con có thể theo mẹ học thêu thùa không? Đây là nghề truyền thống từ xưa, rất nhiều người còn chưa được gặp người biết thêu thùa chân chính đâu. Cái này không thể so sánh khiêu vũ, ca hát, đánh đàn được."
"Được, con muốn học thì mẹ sẽ dạy cho con." An Tri Hạ cũng ôm đứa nhỏ vào trong lồng ngực.
Cô gái nhỏ trưởng thành trông càng xinh đẹp, tính tình cũng ôn hòa hiểu lễ phép, đặc biệt ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương.
Nhưng thật ra Phòng Ca Hân không khách khí nói: "Mẹ, con chờ mẹ giúp con báo danh, hừ hừ, đến lúc đó con sẽ học đủ tất cả, còn lợi hại hơn bọn họ nhiều!"
"Miệng con nhỏ mà khẩu khí không nhỏ chút nào." An Tri Hạ buồn cười xoa bóp cái mũi của cô bé: "Sở trường đặc biệt có nhiều lắm, con đừng tham lam quá nhiều làm chi."