"Sao lại không?" Chị dâu Đặng cười nói: "Bọn chị không cần đi làm, ngày thường rảnh rỗi cũng cần làm việc gì đó để kiếm thêm, đồ vật trong nhà cũng do bọn chị tự làm. Nhưng đồ gia dụng trong nhà cũng không quá đẹp."
Mấy chị dâu khác cũng đổi chủ đề, cười nói: "Bọn chị không thể làm đa dạng được đâu."
"Người ta đều cất giấu bí kíp cả, chị không học được. Hơn nữa muốn mua len sợi hay sợi bông đều không dễ dàng, tất cả đều cho đàn ông dùng.
Vì làm ít nên tay nghề không đủ thuần thục..."
Bọn họ có chút xấu hổ nói.
Mọi người đều cho rằng An Tri Hạ muốn bọn họ hỗ trợ, sợ tay nghề mình không ra gì lại làm mọi thứ trông tệ hại hơn.
"Em dâu Phòng à, nếu em thiếu cái gì cứ nói, bọn chị có nhiều người như vậy chắc chắn sẽ giúp được."
"Bọn chị hiểu được mấy thứ đơn giản, cũng có thể làm được, em dâu Phòng đừng chê cười nhé."
Người ở niên đại này cực kỳ thuần phác, nhiệt tình.
An Tri Hạ cười nói: "Để em hỏi anh trai xem có len sợi, sợi bông không rồi tìm mấy chị sau vậy."
Sau khi kết thúc, bọn họ lại bắt đầu trò chuyện về đàn ông, con cái trong nhà, cười đùa vui vẻ.
Bọn họ chỉ ngồi một lát rồi lại về nhà nấu cơm cho tụi nhỏ.
An Tri Hạ thu dọn xong, lấy giấy bút ghé vào trên bàn, suy nghĩ rồi viết biện pháp, chờ An Tri Thu đến đưa cơm rồi đưa cho anh ấy, nhờ anh ấy gửi cho Lý Hán Khiêm.
Cô cũng không gạt anh ấy, nói ra sự tình hiện tại: "Bây giờ chính phủ không cho cá nhân tự do mua bán, chắc cũng để giảm thiểu chuyện đầu cơ trục lợi. Nhưng cho phép mọi người có thể linh hoạt mang về nhà làm.
Cho nên em liền nghĩ đến việc hợp tác xã cung ứng và tiếp thị có thể linh hoạt một chút, có nhiều chủng loại đồ dùng phong phú để nâng cao sự cạnh tranh, gia tăng lợi nhuận, thứ hai cũng là để giảm bớt áp lực kinh tế quốc gia, cống hiến vì tổ quốc, để nhiều người có việc làm hơn.
Ít nhất thì mấy bà mẹ muốn mua đồ ăn vặt cho con cái cũng không cần phải xin xỏ chồng mình."
An Tri Thu nghe xong liên tục gật đầu, có chút lo lắng mà nói: "Biện pháp nghe cũng không tồi nhưng khách hàng vào mua cũng không được nhiều, phải không? Vậy thì sẽ không bán được với giá cao."
Thế nhưng anh ấy không chờ An Tri Hạ nói chuyện, trong lòng đã biết, nếu em gái đã nói ra thì trong lòng đã có biện pháp đối ứng.
Anh ấy cười nói: "Buổi chiều anh sẽ ghé qua một chuyến, vừa lúc đồ ăn trong nhà đã được phơi khô, anh mang qua cho ông bà ngoại một chút."
An Tri Hạ mím môi cười cười: "Hai ngày này chị dâu không có phản ứng gì sao?"
"Không đâu, ăn ngon ngủ ngon, đi đường cũng không thấy cồng kềnh, nếu không phải thường xuyên nhắc nhở, chắc chị dâu em còn muốn nhảy nhót, chạy nhảy khắp nơi ấy chứ!" Nhắc tới vợ mình, An Tri Thu lắc đầu buồn cười, vô vàn cưng chiều: "Đều sắp là mẹ cả rồi mà còn trẻ con như vậy."
"Chị dâu đã dự tính ngày sinh chưa? Mùa đông bệnh viện thường kín giường, anh nên đến đó chiếm trước, không lúc đó lại luống cuống tay chân." An Tri Hạ cũng cười rộ lên, nếu không phải tình cờ nhắc tới chắc cô cũng quên trong bụng mình còn có sinh mệnh nhỏ.
Nhớ tới chuyện kiếp trước, bệnh viện đã kín người, cô nhịn không được nhắc nhở anh trai: "Không cần tiếc tiền viện phí mấy ngày đâu, đừng để mọi người và trẻ nhỏ phải chịu khổ. Đợi lát nữa anh trở về nói chuyện với chú thím đi, sau đó gọi điện hỏi anh trai có giường trống không, nếu có thì để chị dâu vào trước, không có thì sắp xếp sớm đi."
Sắc mặt An Tri Thu ngưng trọng, nghiêm túc gật đầu, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Vậy anh đến bệnh viện trước một chuyến, nếu không có giường thì mới gọi điện cho anh cả." Nói xong, anh ấy vội vàng chào em gái, chậm rãi rời đi.
Bọn nhỏ trở về, không nhịn được dò hỏi một phen.
An Tri Hạ dọn xong chén đũa mới giải thích rõ ràng.