"Mẹ chị tháng trước ra bờ sông giặt quần áo bị trượt ngã, nằm bệnh viện cả tuần trời, mất mấy chục đồng tiền, đều là tiền của nhà chị cả, thế là mất toi tiền lương cả tháng..."
"Em trai chồng chị kết hôn, vậy mà còn bắt nhà chị sắm sửa đồ kết hôn nữa! Nhà chị còn chưa có thì lấy đâu ra? Cha mẹ chồng không chịu, nhất quyết đòi xây một ngôi nhà mới, đòi nhà chị 600 đồng tiền, không phải rất quá đáng sao?
Các em cũng biết, chồng chị vốn hiếu thuận, đưa hết tiền tích cóp trong nhà ra. Suýt chút nữa thì chị đã ngã bệnh đó, nếu không phải vì con cái..."
An Tri Hạ nhịn không được xen vào nói: "Anh Trương thành thật quá vậy? Chị dâu không nên dễ dãi như vậy, nếu không thì cả căn nhà này cũng nhường lại cho bọn họ hết."
"Ai nói không phải chứ?" Chị Trương đặt một túi thuốc thật to bên cạnh. Thần hình chị Trương vốn gầy gò, trên mặt không có nổi hai lạng thịt, cằm sắc nhọn khiến gương mặt càng không có tinh thần hơn.
"Chỉ là, anh ấy kiếm được tiền, muốn hiếu kính cha mẹ, giúp em trai cưới vợ, chị còn ngăn cản như nào? Có đôi khi chị cảm thấy cuộc sống với đàn ông thật nhàm chán, mỗi ngày chỉ có con cái rồi chồng, rảnh rỗi thì làm việc lặt vặt qua ngày.
Nếu như chị có thể kiếm tiền như anh ấy thì còn kiên cường hơn nhiều, phải hỏi xem cha mẹ anh ấy và em trai muốn bao nhiêu!
Cha mẹ anh ấy đã già cả rồi, mỗi tháng chu cấp năm đồng đã là nhiều. Sao phải quan tâm đến cả em trai nữa chứ? Năm nay kết hôn, sang năm sinh con..."
"Chính là..." An Tri Hạ có chút khó hiểu: "Quốc gia quy định vợ chồng kết hôn thì tài sản là của chung, mặc kệ ai kiếm tiền thì chị có một nửa. Vì sao anh Trương lại tự mình quyết định đưa tiền ra chứ?"
Chị dâu Đặng tiếp nhận lời nói tới, bất đắc dĩ cười nói: "Em dâu Phòng à, em có bản lĩnh hơn người, đương nhiên sẽ không hiểu nỗi khổ phụ nữ chúng ta. Cả đời bọn chị chỉ chăm lo cho chồng con, đến một câu tử tế còn không có.
Đàn ông nghĩ rằng phụ nữ không có bản lĩnh, không thể giúp chồng kiếm tiền. Bọn nhỏ nghĩ chúng ta không có văn hóa, khiến tụi nó mất mặt nên chỉ có thể ở nhà mà thôi.
Cha mẹ chồng ở quê thấy bọn chị chỉ ngồi nhà hưởng phúc nên càng có lý do mà đòi tiền.
Còn mình thì phải tỏ vẻ mạnh mẽ ở nhà mẹ đẻ, giả bộ rằng mình đang sống rất tốt.
Chuyện thường ngày khổ cực thế nào chỉ có mình mình biết mà thôi."
Câu nói cuối cùng khiến tất cả mọi người đồng cảm gật đầu: "Thật ra chúng ta còn tốt hơn nhiều so với đơn vị khác, ít nhất còn có đất trồng rau, tốt xấu gì có thể tiết kiệm được một vài khoản chi tiêu.
Nếu cứ chi tiêu như thường thì chắc đến cuối tháng, cả nhà phải nhịn đói mất."
An Tri Hạ tinh tế cân nhắc lời bọn họ nói. Đời trước cô không quan tâm đến người khác nào khác, chỉ vùi đầu vào sự nghiệp, còn đời này gặp anh trai, bốn người nhà Phòng Viên, còn có người nhà họ Khương và bạn tốt của cô. Đối với cô mà nói, trên thế giới này chỉ phân ra ba loại người, người nhà, bạn bè và người xa lạ.
Cô không thể tưởng tượng được những cặp vợ chồng giả dối trong giới giải trí hay những cặp vợ chồng nghèo khổ so với cô và Phòng Viên. Căm hận đến nỗi đổ bệnh uống thuốc, vậy có cần thiết nữa hay không?
An Tri Hạ không phải là người vì con cái mà ép buộc bản thân nhưng đây là chuyện của bọn họ, cô cũng không tiện nói nhiều. Thế nhưng nếu dùng tiền có thể giải quyết vấn đề thì với cô, đó không phải là vấn đề quá lớn.
Cô vốn có suy nghĩ muốn cải thiện đời sống sinh hoạt người nhà Phòng Viên, tuy rằng hiện tại tạm thời không thể vào nhà máy thủ công Mạch Thừa nhưng dựa vào khả năng linh hoạt của họ, trong lòng cô đã có tính toán.
"Các chị dâu có thể làm gì đây? Sẽ dệt áo lông, khâu vá bao tay, mũ, khăn quàng cổ được không?" An Tri Hạ thản nhiên hỏi.