Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 790 - Chương 790 - Không Có Tự Tin 2

Chương 790 - Không có tự tin 2 Chương 790 - Không có tự tin 2

Trưởng đài Bạch gật đầu: "Anh trai cô ta còn công tác ở đài, nghe nói quan hệ của bọn họ rất tốt, không biết cô ta nghe được An Tri Thu phải nhường lại chương trình 'Thao Thiết' hoặc bị sa thải, còn có thể tiếp tục kiên trì đắn đo hay không."

Phó đài Lý khẽ thở dài: "Con thỏ bị buộc nóng nảy sẽ cắn người đó, ông Bạch..."

Không đợi ông ta mở miệng, Trưởng đài Bạch ngắt lời nói: "Được rồi ông Lý, tôi hiểu rõ mà. Một cô gái nhỏ có thể làm gì được tôi chứ?"

An Tri Hạ nhàn nhã ở trong nhà, làm không ít trang phục mùa đông, từ áo bông lớn đến áo bông nhỏ, vớ, mũ, đế giày mềm, vv... mỗi cái đều được khâu may với kiểu dáng mới mẻ độc đáo xinh đẹp, mặt trên có rất nhiều hoa văn, có chỗ còn dùng màu sắc rực rỡ ghép lại, còn lại đều là khâu vá bằng tay.

Tuy rằng trưởng đài Bạch phụ trách nhà máy thủ công Mạch Thừa nhưng cũng không hề sở hữu đài truyền hình để người nhà có thể sở tiến vào, chứ đừng nói là sa thải Phòng Viên đi.

Bên trong, đại đa số nhân viên đều là người nhà, cũng có liên quan với một số đơn vị khác. Hơn nữa chất lượng sản xuất không đồng đều, không có An Tri Hạ biết ăn nói, hàng hóa không bán được quá nhiều nên cuộc sống công nhân viên cũng khó được đảm bảo như trước.

Hàng hoá tồn lại trong hai kho hàng, chỉ vào chứ không ra, cũng bởi quảng cáo của đài truyền hình không đủ hấp dẫn người mua. Thế nhưng, nhà máy thủ công Mạch Thừa có không ít lãnh đạo kỳ vọng rất cao, cho nên nhà máy chịu áp lực rất lớn, phải căng da đầu đề đám nhân viên kinh doanh đi chào hàng khắp nơi.

Trại đào tạo giáo dục do phó đài Hoàng phụ trách cũng được thành lập, có diện tích rất lớn, thầy cô giáo đều là nhân tài nổi bật cho nên học phí khá cao, không nhiều gia đình có thể chi trả, mỗi một môn học chỉ có một lớp, chỉ đủ tiền lương cho giáo viên mà thôi.

Nhắc tới việc này, phó đài Hoàng lại vô cùng căm hận, kế hoạch của An Tri Hạ hứa hẹn trả lương cho giáo viên rất cao, còn học phí lại rất thấp, hoàn toàn coi đài truyền hình bọn họ là đơn vị phúc lợi rồi.

Căn bản không có được chút lợi nhuận nào! Ngược lại còn bị nhóm lãnh đạo phê bình là người nói chuyện không giữ lời, chậm trễ tiền đồ con cái nhà họ.

Đây vốn là đơn vị của thành tích, vậy mà lại là củ khoai lang nóng phỏng tay.

Người nhà đội vận chuyển vẫn sinh hoạt như cũ, họ đều thích làm việc với An Tri Hạ. Một đám người đều làm miếng lót giày, có người làm hộp giấy, túi thuốc, kiếm được vài đồng tiêu vặt trợ giúp gia đình.

Ít nhất cũng đủ tiền mua que diêm, mua bút chì, vở cho con cái hay kim chỉ thêu thùa, bọn họ còn cầm tiền lương của chồng nữa, cả gia đình ba người sinh hoạt cũng đủ, rồi còn dành được chút tiền tiết kiệm để dành cho bọn nhỏ sau này.

Bọn họ rất hâm mộ An Tri Hạ khéo tay, cùng lắm chỉ là đơn thuần hâm mộ, dù sao thì hiện tại không cho phép người ta mua bán trao đổi cá nhân với nhau nên bọn họ không dám nghĩ đến.

Nhưng thật ra An Tri Hạ nghe bọn họ nói về việc nhà, cũng cảm nhận được sự khó khăn của bọn họ.

Đàn ông có mức lương rất cao nhưng bọn họ sinh nhiều con cái như vậy, con cái rồi người già, rất nhiều thứ phải lo! Chuyện cơm ăn áo mặc đều đều cần tiền cả, thỉnh thoảng ốm đau bệnh tật cũng cần tiền, còn phải lo cho cha mẹ già ở nhà nữa.

"Người ta nói đầu tháng phát tiền lương là thích nhất, ai cũng trông mong nhưng chị cứ nghĩ đến là sợ hãi." Chị dâu Đặng dùng cái dùi chọc một lỗ trên miếng lót giày, sau đó dùng kim cọ xát qua lại, dùng lực xuyên qua bắt đầu may vá.

"Ai cũng thế mà, hiện tại trời lạnh, áo quần tụi nhỏ trong nhà đã cũ hết cả, áo nhỏ không vừa nữa cũng cần quần áo mới. Áo chồng chị cũng vậy, dùng qua ba năm đã không còn ấm áp nữa nên năm nay mới phải cắn răng làm mấy chiếc áo mới." Một chị dâu khác cũng than thở, đôi mày nhíu chặt lại, hiển nhiên cũng rất ưu sầu nhưng trên tay đối phương vẫn đang gấp hộp, thuần thục bôi hồ dán, động tác lanh lẹ khiến người xem hoa cả mắt.

Bình Luận (0)
Comment