"Đúng vậy, phó đài Tiểu An nói đúng, chúng ta không chỉ có một hai người, chắc tổ chức đã có sự sắp xếp rồi." Bọn họ mỉm cười gật đầu, đài truyền hình không hề thiếu tiền, mỗi tháng đều đặn phát tiền lương nhưng bọn họ cảm thấy mình cứ cầm tiền lương, không làm được gì như này, cảm giác không hề dễ chịu chút nào.
Càng quan trọng hơn là bọn họ sợ hãi tổ chức sẽ sa thải những người nhàn rỗi, đến lúc đó còn có đơn vị nào có thể thu nhận một nhóm người như này?
An Tri Hạ lựa chọn phương thức đặc thù, dùng không ít câu hỏi liên quan đến tố chất tâm lý và đánh giá phẩm cách của một người. Mọi người cũng không hề đổ lỗi An Tri Hạ vì sự việc lần này.
An Tri Hạ an ủi bọn họ một chút.
Bọn họ buồn bã đi vào rồi lại nhiệt huyết sôi trào đi ra ngoài, bản thân họ cảm thấy mình là nhân tố vô cùng quan trọng trong đài truyền hình.
An Thế Tân còn nhỏ, ăn xong liền ngủ, nhưng việc trông con trẻ vốn rất mệt, huống chi xem hài tử như cũ là kiện mệt sống, huống chi Phương Hồng Diệp còn đang ở cữ. Chú Phương cầm tiền và phiếu đi mua đồ ăn sáng, rồi đi mua đồ dành cho sản phụ; thím Phương thì trông đứa bé, trên bếp lò nấu đủ các loại canh; An Tri Thu giặt sạch đống tã, mỗi ngày còn phải chăm sóc bà bầu An Tri Hạ.
An Tri Hạ thực tập làm mẹ, mỗi ngày đúng giờ sẽ đến giúp thím Phương, để thím Phương nghỉ ngơi một chút.
Đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu khiến người ta yêu thích không thôi.
Chờ đến lúc Phòng Viên trở về, mấy người nhà ở khu đại viện đã học xong cách làm bảy, tám loại áo lông xinh đẹp đa dạng, hơn nữa còn biết cách phối màu, phối hợp cổ áo với cổ tay áo đủ để tạo thành mấy chục loại kiểu dáng khác nhau. An Tri Hạ cũng hoàn thành việc trợ giúp bọn họ, bắt đầu nghỉ ngơi.
Lúc anh đi mới là tháng 10, hiện tại đã là tháng 11, thời tiết khô lạnh, ngoài trời gió rít gào thét, buổi tối An Tri Hạ ôm chặt túi chườm giữ nhiệt trong chăn, chờ đã hoàn toàn ấm áp mới trả về siêu thị.
Không có anh bên cạnh, buổi tối An Tri Hạ không thể ngủ được quá sớm. Bản thảo đã viết xong cho hai tháng, cô không muốn tiếp tục chăm chỉ nên nhắm mắt lại xem sách báo trong siêu thị.
Đang xem vui vẻ thì tấm chăn bị người khác nhấc lên, bên cạnh hơi lún xuống, cánh tay rắn chắc hữu lực của đàn ông tiến tới.
An Tri Hạ thiếu chút nữa bị dọa đến thét chói tai. Cô hung hăng cắn tay anh, bao trùm hơi thở là mùi hương quen thuộc.
Cô không khách khí muốn xoay người lại, bị Phòng Viên ôm chặt lấy, cười khẽ nói: "Còn chưa ngủ sao? Vừa rồi dọa đến em không? Anh ở đây rồi, em muốn trừng phạt thế nào thì trừng phạt, đừng gây thương tổn đến đứa bé."
Thấy cô bình tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi xoay qua, không cho cô nói chuyện, trực tiếp che miệng cô lại.
An Tri Hạ vươn cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ anh, chắc anh vừa mới lái xe về, tìm một nơi tắm rửa, cạo râu sạch sẽ. Ngoại trừ mái tóc quá dài, thân mình gầy ốm thì cũng không có chút bôn ba chật vật nào.
Vì lo sợ cô đang mang thai, nếu còn làm ầm ĩ thì sẽ tự mình hại mình, anh cắn răng nhẫn nhịn, vùi đầu vào cổ cô làm nũng.
An Tri Hạ vui sướng khi người khác gặp họa, vỗ bả vai rắn chắc của anh: "Chuyến đi này thuận lợi chứ?"
"Ừm, so với chuyến đi lần trước thuận lợi hơn nhiều, trên đường không có chướng ngại vật." Anh lười biếng trả lời, tay chân không yên ngọ nguậy đòi quyền lợi, vừa đau khổ nhưng cũng thật vui sướng.
"Núi Đông Bạch bên kia có thảo dược, vì là đất hoang nên ai cũng là chủ, không có mấy nhà trồng mấy thứ này. Lần này anh mang theo không ít hạt giống và mầm, ở trên đường tìm vài người dân bản địa rồi tìm một nơi không dễ bị người ta phát hiện ra, bắt đầu gieo trồng rơi.
Cho nên mới chậm hơn hai ngày, rốt cuộc có thể sống sót, sinh trưởng hay không thì còn xem số phận thế nào."