An Tri Hạ kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, cũng kể chuyện phát sinh trong nửa tháng qua. Đến bây giờ cô còn hơi chau mi thở dài nói: "Bọn buôn người đó thật quá đáng, ai chẳng ngóng trông trẻ con được sinh ra chứ?
Vốn dĩ mấy đứa nhỏ có tương lai không tệ, lại bị bọn buôn người lừa bán, không biết sẽ bị bán đi đâu."
Chỉ cần nghĩ lại chuyện cháu trai mình cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm này, cô không nhịn được hơi sợ hãi.
Phòng Viên nhẹ vỗ về sống lưng run rẩy, đôi mắt híp lại, cũng nhớ tới chuyện đời trước cô nhóc bị lừa bán. Anh lạnh giọng nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện tàn khốc và việc bất đắc dĩ nhưng chúng ta đều tin tưởng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, những kẻ độc ác đó sớm muộn cũng sa lưới, sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc!"
An Tri Hạ gật đầu, nghĩ mình nên quan tâm tụi nhỏ nhiều hơn.
Trong nhà có đàn ông, cô ngủ rất ngon, cho dù anh trai mang bữa sáng tới, cô vẫn thức dậy, nhìn bọn nhỏ cơm nước xong xuôi, đeo cặp sách lên vai cùng bạn bè đi học.
Hôm nay cô mở mắt ra, kim giờ trên đồng hồ đã chỉ số chín.
"Tỉnh rồi à? Thím Phương giết con gà mái già nấu canh, Tri Thu đưa tới đây, anh đang để trong nồi, vừa lúc em tỉnh dậy sẽ ăn, thế nào rồi." Phòng Viên liền bò lại đây, chống đầu nhìn cô, cười khẽ hỏi.
An Tri Hạ híp mắt cọ cọ: "Em muốn trứng gà chiên, thêm vài miếng lạp xưởng, vài miếng củ cải chua và đậu que chua cay!"
"Được rồi, bà cô của tôi ơi!" Anh xoa xoa tóc cô, nhịn không được ôm cô lại gần thân mật, đợi đến khi bình ổn hô hấp mới tiến vào phòng bếp.
Vào ngày tuyết rơi đầu mùa ở thủ đô, Thiệu Đồng Phong, Hoàng Nhã Như và vài người nữa gọi An Tri Thu, cùng nhau đứng trước cửa.
"Cô giáo Tiểu An, cho cô xem này." Thiệu Đồng Phong hiếm khi lỗ mãng như vậy, vào phòng cũng không trò chuyện, trực tiếp đưa văn kiện trong tay cho cô.
An Tri Hạ dẫn mấy người tiến vào: "Anh trai, chén trà và lá trà đều ở phía dưới quầy tivi, kẹo ngọt ở tủ chén, anh Viên để rổ quýt ở chỗ cửa sổ ấy."
An Tri Thu vội vàng dọn đồ mời khách, vài người cũng không khách khí, trên mặt nở nụ cười, bắt đầu ngồi ăn uống thoải mái.
Đây là một văn kiện đã được phê chuẩn của đài truyền hình thủ đô, còn muốn bách hóa đại lâu và hai đơn vị kia hợp tác với đài truyền hình mới, mặt khác còn muốn bố trí công việc cho mấy đồng chí không có chức vụ cố định.
Văn kiện đề cập không quá chi tiết, trong đó bao gồm việc quản lý và quyền chuyển giao nhân sự đều thuộc về đài truyền hình. Bọn họ không cần lo lắng việc thành quả lao động của mình bị người khác đoạt mất.
Điều này tương đương với thỏa thuận phân chia đài truyền hình, ngoại trừ bách hóa đại lâu và hai đơn vị ngoài kia, đài truyền hình Long Đằng mới thành lập sẽ được tách riêng ra.
"Không tồi." An Tri Hạ cười nhướng mày nói: "Tôi còn tưởng sẽ kéo dài nữa cơ."
Thiệu Đồng Phong gãi đầu cười: "Chủ yếu là một số chương trình nổi tiếng đã thay thế, tỷ suất xem đài khá cao khiến nhóm trưởng đài tự tin hơn, cảm thấy chúng tôi khá chướng mắt.
Đúng rồi, phía trước tôi có quay chụp 'Vây thành', bởi vì thiếu kinh phí nên chỉ còn hai tập nữa là hoàn thành, hiện tại chúng tôi rời đi thì đến Tết Âm Lịch mới chiếu được!"
An Tri Hạ gật đầu: "Bọn họ rất khôn ngoan, mấy hạng mục không có đầu ra hoặc thu không đủ chi đều dành cho mọi người. Nhìn 'Vây thành' không có thu vào nhưng chúng ta có thể quảng cáo sản phẩm trong, với phí quảng cáo đó chắc sẽ thu hồi được chút tiền."
"Hiện tại bọn họ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, căn bản đã chướng mắt mấy thứ này rồi." Thiệu Đồng Phong bĩu môi, chỉ vào mấy văn kiện kia nói: "Bọn họ đều xin phép quyền sở hữu cho mấy chương trình, không cho phép chúng tôi sao chép."
Nhắc tới cái này, vài người đều có chút buồn rầu: "Trước đó chúng tôi đã viết không ít kế hoạch đều bị bọn họ cầm đi, không chỉ như thế mà còn mang đi mấy người có kinh nghiệm, nòng cốt nữa."