Bọn họ đã từng được An Tri Hạ đào tạo qua, chỉ cần cho bọn họ một ý tưởng, bọn họ có thể triển khai ra rất nhiều thứ. Chẳng qua là nhìn bản thảo của An Tri Hạ, suy nghĩ của bọn họ lại lần nữa phá vỡ các xiềng xích ban đầu, có tiến bộ to lớn hơn.
"Không hổ là cô giáo tiểu An!" Thiệu Đồng Phong xem xong cả người nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt sáng rực: "Có vị quân sư là cô, chúng tôi sẽ thắng được thiên quân vạn mã nha! Mặc dù cô không có dự định gia nhập đài truyền hình Long Đằng, nhưng mà Long Đằng chúng tôi vĩnh viễn đều sẽ dành riêng cho cô một vị trí."
Những người khác cũng rối rít gật đầu đồng ý.
An Tri Hạ xua xua tay: "Vẫn là tám chữ kia, không quên sơ lòng, ghi nhớ sứ mạng."
Cô suy nghĩ một chút, hỏi thăm tới chuyện của nhà máy công nghệ Mạch Thừa cùng Công ty Giáo dục Đào tạo Tri Ân.
Thiệu Đồng Phong xoa trán, khẽ thở dài: "Hai đơn vị tốt như vậy đều bị bọn họ phá hỏng bét. Bên trong nhà máy công nghệ Mạch Thừa thu nhận không ít người nhà, không chỉ có người nhà của công nhân viên kỳ cựu ban đầu của đài truyền hình, mà còn có những gia đình khác có quan hệ với đơn vị.
Chẳng qua người nhà của công nhân viên mới chúng tôi, nhất là những người kiên quyết ủng hộ cô, đều bị chặn ngoài cửa.
Kết quả của việc bọn họ tùy tiện nhận người chính là, hàng thủ công không đạt chất lượng, tốt xấu lẫn lộn, trong ngoài nước đều không có đường dây tiêu thụ, căn bản không thu được lợi nhuận, mỗi tháng đài truyền hình còn phải bù một phần lớn tiền lương cho công nhân viên.
Bây giờ những nhân viên chính thức này cùng với nhà xưởng liên quan đều chuyển giao cho chúng tôi.
Công ty Giáo dục Đào tạo Tri Ân trở thành công cụ để bọn họ khoe khoang, lôi kéo các đứa trẻ có điều kiện gia đình tốt trong thành phố đi vào, thu lệ phí đắt đỏ. Cho nên nếu như chúng tôi dựa theo tiêu chuẩn thu lệ phí như ban đầu, một số học sinh và phụ huynh chắc chắn sẽ không bằng lòng."
Chân mày An Tri Hạ hơi cau lại, suy nghĩ một chút nói: "Nếu như nhà máy công nghệ Mạch Thừa muốn bám vào ý tưởng xây dựng như ban đầu, phải mạnh mẽ cải cách một phen. Có thể giữ lại các công nhân viên ban đầu, nhưng mà công việc của bọn họ phải cân xứng với vị trí cùng tiền lương của họ.
Thật ra thì những thứ hàng thủ công này cũng không khó làm, chỉ cần dụng tâm, cẩn thận là được.
Mặc dù tổ chức đã quy định tiêu chuẩn tiền lương cơ bản, nhưng mà ở nông thôn đã thực hiện chế độ cộng điểm, xưởng chúng ta cũng có thể tham khảo cái này. Cũng không thể để cho những người mỗi ngày chỉ làm ra một món hàng thủ công, cùng người làm việc cả ngày cầm tiền lương và phúc lợi như nhau chứ?
Đưa ra một mức lương cơ bản thấp, chỉ bảo đảm cho chi tiêu cơ bản nhất, sau đó sẽ phát thưởng theo hiệu quả công việc.
Bất luận ai làm ầm ĩ, chúng ta đều có lý."
Thiệu Đồng Phong gật đầu liên tục: "Đúng, tôi lập tức viết những thứ này vào trong điều lệ, nội quy và quy định nhà máy, sau đó sẽ đem đến cho các lãnh đạo xem qua. Chúng ta có thể thu nhận những gia đình có quan hệ này, nhưng bọn họ muốn lấy tiền lương phải tự mình cố gắng.
Tôi không chỉ muốn giảm thấp tiền lương cơ bản, còn phải làm đủ số ca nhất định của mỗi tháng mới được nhận lương. Những điều kiện này đối với công nhân bình thường mà nói cũng rất dễ hoàn thành, nhưng đối với gia đình có mối quan hệ trộn lẫn tiền bạc mà nói là tương đối hà khắc.
Nếu như bọn họ không chịu nổi cứ lập tức nghỉ việc, không ai ngăn cản!"
An Tri Hạ nói tiếp: "Công ty Giáo dục Đào tạo Tri Ân không phải giáo dục cung điện của xã hội phong kiến, người nhận được giáo dục phải phân ra ba sáu chín cấp bậc. Đây vốn chính là cơ cấu phục vụ cho con em chúng ta, lại bị những người đó xem như thủ đoạn để nịnh hót các lãnh đạo."