Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 822

Chương 822 - Chương 822 -

"Người dựa vào cửa kia mới sinh chiều ngày hôm qua, là một cậu bé mập mạp nặng bốn cân. Cả nhà đó vui lắm, nghe nói thằng bé này có tới sáu người chị." Thím Phương ghé sát vào tai An Tri Hạ thì thầm, nói cho cô biết thông tin mình nghe được: "Bố mẹ chồng nhà đó thảo mai lắm, làm người ta khó chịu muốn chết."

Lời còn chưa dứt, người phụ nữ có khuôn mặt dài, mái tóc ngắn với đôi mắt cụp xuống đang bế đứa cháu trai yêu quý của mình mỉm cười bước tới, nhìn bọn họ một lượt. Nói với dì Trương, người đang mặc một chiếc áo màu xanh quân đội đã sờn: "Em gái à, mọi người thật có phúc, con đầu lòng lại là một cặp song sinh.

Nhưng tôi thấy một đứa vẫn tốt hơn. Nhìn đứa cháu trai mập mạp nhà tôi này, bằng cả hai đứa nhà cô rồi đấy."

Đứa trẻ trong tay bà ta gào lên rất to.

"Con đói rồi, mẹ nó còn chưa xuống cho nó ăn." Bà mẹ chồng nhìn chằm chằm hộp sữa bột nói: "Em gái có thể cho chúng tôi mượn mấy thìa sữa bột được không? Ông nội đứa bé là chủ xưởng giày da, tôi cũng là uỷ viên xóm, cha mẹ cháu đều đi làm, chắc chắn không kém hai người. Đợi cha đứa bé mua được sữa bột liền trả lại cho mọi người."

Người đàn ông đang nằm cũng bật dậy, cười nói: "Vợ tôi cũng đang sinh em bé, nhà lại không có sữa bột, có thể cho chúng tôi mượn một ít được không? Không cần nhiều, hai ngày là đủ rồi."

Anh ta vừa nói xong, người phụ nữ kia đã sa sầm mặt, xoi mói nhìn anh ta, ánh mắt dừng lại trên khuỷu tay áo được vá víu của anh ta một lúc rồi cười khẩy: "Quả nhiên là người nhà quê, thấy lợi ích liền lợi dụng. Anh có đủ tiền vay không, có đủ không?

Hay còn muốn cha mẹ già móc tiền ra nuôi con của anh?"

Nói xong, bà ta làm ra bộ dạng tôi là người tốt nhất đi đến chỗ dì Trương: "Em gái, nhìn bé nhà tôi đi nó đói lắm. Nó cũng kén ăn lắm, mới ăn được hai miếng cháo lại không ăn nữa, mũi nhỏ toàn ngửi được mùi sữa bột thôi.

Nếu cô không yên tâm, tôi sẽ lấy đồ hộp đổi."

Nói xong liền gọi ông lão tới, ông lão đang ngồi trên ghế đọc báo lập tức đứng dậy, từ trong túi lưới dưới gầm giường lấy ra một cái lon đi tới.

"Mẹ cháu nó vội quá, chúng tôi cũng chưa chuẩn bị gì cả, nhưng đã chuẩn bị sẵn vé mua sữa bột rồi. Đợi cha cháu nó mua xong đồ ăn, tôi sẽ bảo đi hợp tác xã mua liền." Bà lão hơi hếch cằm, ở niên đại này, gia đình có tiền mua sữa bột rất ít.

Người ta đã nói đến như vậy rồi, thím Phương thấy An Tri Hạ khẽ gật đầu liền cười nói: "Cháu của nhà cô kháu khỉnh thật đấy, nhìn thôi đã thấy thích rồi. Chỉ là một bữa sữa bột thôi, đồ hộp cứ mang về cho cháu nó ăn đi."

Bà múc hai thìa vào chiếc bát người phụ nữ đó đưa. Thật ra, trẻ sơ sinh không thể uống quá nhiều, bình thường chỉ cần một thìa vơi là đủ.

Nhưng người phụ nữ này cứ đưa tay ra, không có ý định rút lại.

Thím Phương tiếc sữa bột, nói: "Lượng ăn của trẻ sơ sinh ít, hai thìa là đủ cho chúng ăn hai bữa rồi đó."

"Cháu nhà chúng tôi ăn nhiều, hai thìa không đủ đâu, bảy tám thìa đều có thể uống hết." Người phụ nữ bất mãn nói: "Nếu các người tiếc chút sữa bột này, chúng tôi sẽ dùng cả lon để trả."

An Tri Thu trực tiếp lấy chiếc lon từ tay ông già.

Vẻ mặt của hai vợ chồng già này cứng đờ, bà mẹ chồng dúi cái bát vào tay người đàn ông, giận dữ nói: "Mấy thìa sữa bột cũng tính toán, người gì vậy chứ." Thô bạo giật chiếc lon về, ôm đứa trẻ trên tay đi.

Người đàn ông ở giường giữa bước xuống, cựa quậy một lúc rồi lấy ra một cái lò, nhe hàm răng vàng khè cười cười: "Vợ tôi cũng sắp sinh rồi, nhà chúng tôi cũng chưa chuẩn bị sữa bột nữa."

Thím Phương tức giận trợn mắt: "Đợi con của nhà các người ra đây rồi hẵng nói đi."

Bình Luận (0)
Comment