Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 826

Chương 826 - Chương 826 -

Cả nhóm người nghe xong cũng có chút cảm khái, Phòng Viên nghiêng đầu nhìn An Tri Hạ đang ôn con nhẹ nhàng dỗ dành, không nhịn được vươn tay kéo người vào lòng: "Vợ à, cảm ơn em!"

An Tri Hạ khẽ cười nhỏ giọng nói: "Từ lúc anh gặp em tới giờ, đã nói cảm ơn không biết bao nhiêu lần rồi? Giữa vợ chồng với nhau làm gì có khách sáo như thế?"

Anh cười cười không nói, nhìn vợ cùng một cặp trai gái, trong lòng vô cùng chua xót.

Hiện giờ anh chỉ cần nghĩ tới số phận của An Tri Hạ ở đời trước, toàn thân phát cóng, lòng đau đến tàn nhẫn. Vẫn may bọn họ đều tốt, hoặc có lẽ đây là những bù đắp mà ông trời dành cho bọn họ.

Ở nhà họ Khương hai ngày, tình hình người lớn và đứa nhỏ ổn định, An Tri Hạ cùng Phòng Viên không yên tâm đứa nhỏ trong nhà, liền trở về khu nhà ở dành cho người nhà của đài truyền hình. Buổi sáng dì Trương cùng thím Phương qua giúp đỡ, Phương Hồng Diệp cũng ôm con qua chơi cùng An Tri Hạ buồn bực trong phòng.

Các loại nước canh trên lò chưa từng ngừng, buổi tối An Tri Hạ chỉ dùng cho bọn nhỏ ăn, việc thay tã đều bị Phòng Viên dành hết.

Hôm nay dì Trương mang theo một cặp móng heo, vào cửa liền nói: "Vừa nãy dì đến cửa hàng thực phẩm phụ mua thịt, các con biết dì gặp được ai không?

Chính là bà ngoại của đứa bé nằm ở giường giữa cùng phòng sinh với An Tri Hạ!

Con rể muốn ăn thịt, bà ta cầm phiếu mua thịt trong nhà vừa được phát đi mua thịt. Bà ta nói với dì, cái hôm mà chúng ta rời đi buổi tối phòng bệnh quả thực đã gặp trộm. Đứa bé ở giường sát cửa bị trộm đi mất rồi!

Nghe nói bà mẹ chồng kia có cháu trai vô cùng vui mừng, khoe khoang khắp mọi nơi thu hút sự chú ý nên bị nhìn trúng. Đêm hôm trước tên trộm kia không ra tay được, ngày hôm sau mang theo thuốc mê, người trong phòng đều ngủ say, đến buổi sáng y tá đi kiểm tra phòng, bọn họ mới phát hiện đứa bé mất tích rồi!

Không những đứa bé mất tích, ngay cả những đồ hai ngày trước bạn bè người thân mua tặng như đồ ăn đóng hộp, sữa bột mua cho đứa bé vân vân cũng mất luôn rồi."

"Đứa bé nhà gần cửa mất rồi? Vậy đứa bé nhà giữa thì sao?" An Tri Hạ mím môi hỏi.

Dì Trương cũng ồ một tiếng: "Ừ nhỉ, sao đứa bè nhà gần cửa mất? Mà đứa bé ở giữa vẫn còn ổn. Bà ngoại đứa nhỏ đau lòng con gái mua mất cục xương cạo sạch về hầm canh.

Nhà bọn họ ở viện vốn dĩ cũng không mang nhiều đồ, chỉ có một cái bình giữ ấm, bát tráng men cùng cốc tráng men.

Lẽ nào tên trộm cũng nghe được đứa bé đó bị ngạt khí, não có khả năng không được tốt, cho nên không trộm."

An Tri Hạ nhìn Phòng Viên: "Anh Viên, anh nói xem công an chìm thường xuyên ngồi bảo vệ bệnh viện, không ai phát hiện ra sao?"

Phòng Viên lắc đầu: "Người này vô cùng giảo hoạt, cho dù có người ngồi trong coi, bọn chúng cũng có thể có nhiều phương án để trộm đứa bé. Người trong viện nhiều, càng thuận lợi hơn cho đám người này."

Nói xong anh mạnh mẽ ngẩng đầu, đối mắt với An Tri Hạ, đều nhìn thấy được sự tỉnh ngộ trong mắt đối phương.

Anh mạnh mẽ đứng dậy: "Anh ra ngoài một chuyến."

"Có gì mà vội thế, không ăn trưa à?" Dì Trương hỏi.

Phòng Viên khoát tay, đi vô cùng vội vàng.

Đến khi anh trở lại, dì Trương đã thu dọn xong bát đũa, chờ Khương Sĩ Minh đến đón dì ấy.

"Hai mẹ con ăn xong vừa mới ngủ, dì đang hầm nồi cháo gà trên bếp, nếu như buổi tối Tri Hạ đói, con múc một bát cho con bé. Sáng mai dì đến nhà ăn mua chút bánh kếp với trứng gà, ăn cùng với cháo gà rất hợp." Dì Trương mặc áo khoác, lấy khăn quàng bọc cẩn thận vùng đầu, mặc dù đã là tháng năm, nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh: "Dự báo thời tiết nói ngày mai mưa, có lẽ ngày mai dì đến muôn."

Bình Luận (0)
Comment