Thôi Thành Quân dẫn hai người trở về nhà, bởi vì đang là ngày mùa, người trong nhà đều đi làm hết, hiện tại không có ai.
Ông ta quay vào nhà lấy ra bảy trăm đồng, sau đó lại dẫn bọn họ đến nhà anh cả vợ. Không ngờ thân là phó xã trưởng, Tiền Diệp Hải lại đang đi bộ tiêu thực trong sân.
Thôi Thành Quân bước lên phía trước, hai người thì thầm hồi lâu, trong lúc này, thỉnh thoảng Tiền Diệp Hải lại quay đầu nhìn anh em nhà họ An, sắc mặt thay đổi liên tục. Cuối cùng ông ta vẫn cắn răng vào nhà lấy một ngàn ba trăm đồng đưa cho Thôi Thành Quân, nhìn về phía anh em nhà họ An nói: "Tôi có thể đưa tiền cho các người, nhưng các người phải để lại biên lai, tránh khỏi sau này quỵt nợ, không ai nói rõ được."
"Viết ra chuyện mấy người mua công lao á hả?"
"Viết là nhà họ Thôi đã trả hết khoản nợ hai ngàn đồng cho các người, cộng thêm việc cuốn sổ cấp cứu là do các người xem trộm từ Thiên Hạo."
An Tri Hạ không biết nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt thoáng xẹt qua ý cười, kéo anh trai nói: "Viết thì viết, ai sợ ai!" Nói rồi cô lấy bút từ trong túi ra, bảo phó xã trưởng Tiền đưa giấy viết thư.
Cô dựa theo yêu cầu của ông ta mà viết từng câu từng chữ.
"Còn phải in dấu vân tay lên." Phó xã trưởng Tiền nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết thư hồi lâu, thấy không có gì cần thay đổi thì mở miệng nói.
An Tri Hạ dùng bút bôi đen ngón tay cái của mình và anh trai, cẩn thận ấn lên tờ giấy viết thư, vô cùng thích thú để lại dấu vân tay rõ ràng.
Ba bản, mỗi người giữ một bản.
An Tri Hạ cầm hai ngàn đồng bỏ vào túi, thật ra là bỏ vào siêu thị. Sau đó, cô nhét giấy trả nợ cho anh trai, chắp tay phía sau lưng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước.
"Hạ Hạ, cái đó, sao em lại đồng ý để lại giấy nợ cho phó xã trưởng Tiền? Ông ta có thể từ một nông dân leo đến hiện tại, đã sớm già dặn, lỡ đâu hố chúng ta một cái thì phải làm sao? Có chữ viết của em và vân tay của hai chúng ta, có thể tạo ra rất sôi thú đấy." Trong lòng An Tri Thu cảm thấy bất an, phát sầu nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay.
"Anh à, em là người ngu ngốc như vậy sao?" Cô cười như một con mèo thích trộm đồ tanh, lắc lắc cây bút trong tay: "Ông ta là phó xã trưởng thì sao, chỉ trách bọn họ xui xẻo, sớm muộn thì cũng rớt xuống thôi. y da, cái này là bảo bối nha, em làm việc cho người ta nửa năm mới kiếm được."
"Bảo bối gì? Không phải chỉ là một cây bút bình thường thôi sao?"
"Chờ khi nào về nhà nhìn lại tờ giấy trong tay, anh sẽ biết nó là bảo bối nghịch thiên thế nào!" Thừa nước đục thả câu, cô cười xoay người, tiếp tục đi.
"Anh này, anh định làm gì với số tiền này?"
An Tri Thu cũng không bỏ tờ giấy vào túi mà chỉ cầm trên tay, muốn xem rốt cuộc nó có cái gì kỳ diệu. Anh cười đáp: "Em cứ cầm tiền trước đi, chờ khi nào bọn họ nhao nhao xuống ngựa, chúng ta sẽ lấy thêm tiền ra xây dựng thôn, còn em, sẽ vào trong công xã làm cán bộ nhỏ."
Lần này đến lượt An Tri Hạ tò mò, đi song song với anh trai, kéo vạt áo anh: "Anh, anh nói cho em biết một chút đi mà, làm sao để bọn họ xuống ngựa?"
An Tri Thu thừa nước đục thả câu mím chặt miệng cười lắc đầu, thấy em gái thật sự lo lắng, anh chậm rãi nói: "Anh cũng không biết, anh Nguyên kêu em viết bản thảo, sau đó chờ tin tức thôi."
An Tri Hạ ha ha hai tiếng, quay người rời đi, anh trai học được thói xấu rồi.
Đã qua giờ ăn sáng, còn chút thời gian nữa mới đến bữa trưa, thế là hai người về nhà ăn ít cơm trước.
Về đến cổng, An Tri Thu không chịu nổi tò mò mở tờ giấy ra nhìn, chớp mắt không thể tin được: "Hạ Hạ, em biết làm ảo thuật à? Chữ trên này đâu hết rồi?" Anh nhỏ giọng hỏi.