An Tri Hạ đắc ý cười: "Không phải em biết ảo thuật, mà là mực trong cây bút này rất thần kỳ, có thể khiến chữ sau khi viết nửa tiếng hoàn toàn bốc hơi vào không khí, không nhìn thấy gì nữa. Cho dù anh có dùng dấm hay tia cực tím cũng không thể phục hồi như cũ."
An Tri Thu sửng sốt một hồi, còn có thứ thần kỳ như vậy?
"Anh, anh tốt nghiệp trung học, sao đầu lại rỗng như thế? Khoa học rất thần kỳ đó, các nhà ảo thuật, nghệ sĩ tung hứng kia cũng sử dụng khoa học để làm ra những điều dường như không thể."
"Vậy nên chúng ta có thể tống tiền họ một lần nữa sao?"
"Anh, tống tiền cái gì? Chúng ta xứng đáng nhận được những thứ này, nếu không bọn họ sẽ đánh chết cũng không chịu hé miệng. Còn nữa, bọn họ cũng không có nhiều tiền, chúng ta không cần phải phí sức làm lần hai."
"Anh chỉ thuận miệng nói thôi, sao lại bị em dạy dỗ rồi?" An Tri Thu bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Hai người vừa nói chuyện vừa vào sân, thấy khóa cửa phòng bếp đã bị người ta cạy phá, vội vàng chạy tới xem xét.
Thịt, gạo, bột mì, trứng gà và trứng vịt muối của cô trong bếp đã không cánh mà bay, mà đám dưa muối trong vạc cũng bị người ta ném hết xuống đất cát, không thể ăn nữa.
"Vào trong phòng xem đi " An Tri Thu lạnh mặt, cùng em gái chia nhau về phòng.
Khi An Tri Hạ bước vào phòng, chỉ thấy Trần Tư Khả đang che miệng cười hả hê, mà Kỳ Vân Lan mặt vô cảm cầm trứng gà lăn mặt. Cô hít một hơi thật sâu, kiểm tra đồ đạc của mình, chăn bông trên giường đã biến mất, quần áo và áo len nhung cừu mới may cũng vậy, ổ khóa trên bàn trang điểm và giường cũng bị đập nát.
Bên trong toàn là mấy thứ cô ít để ra ngoài, ngay cả tiền cũng chỉ có có tiền xu, tổng cộng chưa được mười đồng. Thật ra dùng đầu ngón chân suy nghĩ cô cũng biết là ai làm.
Có thể hành động liều lĩnh như vậy, sau đó tỏ ra như không biết gì, lại còn ở trong phòng phản ứng như thế, chỉ có thể là bản sao của Khang Hiểu Hoa, nhịn cả cái Tết, cuối cùng cũng ra tay!
An Tri Hạ tiến lên, đưa tay giật tóc bọn họ, kéo hai người đang la hét vào trong sân.
"Anh ơi." Cô nháy mắt ra hiệu với An Tri Thu, nổi giận đùng đùng nói: "Hai đứa này lấy trộm đồ với tiền của chúng ta, cả khoản tiền hơn một ngàn ba trăm đồng của em cũng mất luôn rồi!"
Nghe thấy cô báo số lượng như thế, sắc mặt Kỳ Vân Lan lập tức thay đổi: "Thanh niên trí thức Tiểu An, cậu đừng có ngậm máu phun người, làm sao chúng tôi có thể trộm đồ của cậu được? Rõ ràng là..."
"Không phải các cậu thì còn có thể là ai? Mọi người đều biết sau khi phân phát công cụ cho thôn dân, thanh niên trí thức Trần đã trở về ngủ bù, còn cậu sau khi ra khỏi ủy ban thôn cũng không quay lại làm việc. Hai người sờ sờ ở đây, sao tôi có thể bị trộm đồ? Trừ khi trong lòng các người oán hận tôi, đã nung nấu ý định ra tay từ đầu!"
"Con mẹ mày." Trần Tư Khả rất tức giận, nhưng tóc của cô ta lại đang bị An Tri Hạ nắm trong tay, không thể ra sức, chỉ có thể chửi ầm lên: "Chúng mày thì có bao nhiêu tiền, đáng để tao quan tâm sao? Một ngàn ba trăm đồng, mày đừng có há mồm nói điêu, có khi mày còn chưa bao giờ được thấy tờ đại đoàn kết nào ấy, thế mà còn dám nói điêu. Không sợ bị người ta cười rớt răng hàm sao!"
"Tôi còn vứt đi được luôn đấy." An Tri Hạ lạnh lùng nói: "Anh, mất tiền là chuyện lớn, cho dù chỉ có một ngàn ba trăm đồng, đến cục cảnh sát thị trấn cũng đủ gây chấn động rồi, hơn nữa còn có chăn mền, quần áo mới mặc trong Tết của em. Lại nói, hôm nay kẻ trộm dám lấy trộm tiền, ngày mai sẽ dám đốt ruộng, chúng ta không thể bỏ qua cho kẻ đó được."
"Để anh đi gọi người." An Tri Thu gật đầu đáp lại, vẻ mặt tối sầm nhanh chân rời đi.
Trong phòng không chỉ có mình anh bị mất hết đồ, mà đồ đạc của Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi cũng đều biến mất. Đây không phải là chuyện nhỏ, cho dù là mùa vụ bận rộn, anh cũng phải nhanh chóng gọi người tới bắt trộm!