Mới đầu, trong lòng An Tri Thu rất hoảng, cái khu lớn như vậy, em gái có bao nhiêu chỗ giấu tiền?
Anh vốn tưởng rằng toàn bộ số tiền mang theo từ trong nhà đã biến mất, nhưng vừa rồi thấy cô còn có tâm trạng nháy mắt với mình, vậy có nghĩa số tiền đó vẫn còn ở nơi an toàn. Trong lòng nhất thời thất thố, anh vội vàng suy nghĩ mọi chuyện, biết hai người cùng phòng không may bị ảnh hưởng, xem ra không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng một bữa cơm, mà phải gấp mấy lần.
Anh tăng tốc chạy ra cánh đồng, gọi trưởng thôn lên, giải thích ngắn gọn tình hình và nhắc đến hai đứa trẻ không may. Trưởng thôn cũng gọi mấy ông cụ đáng kính trong thôn đến, cùng nhau vội vã đi về khu thanh niên trí thức.
Khi bọn họ đến nơi, khuôn mặt của Kỳ Vân Lan và Trần Tư Khả đã bị đánh đến mức sưng vù, đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, đang ngồi khóc lóc đưa tay lau nước mắt. An Tri Hạ thì đứng ở một bên, ôm ngực cười nhạo.
Ai là kẻ mạnh ai là kẻ yếu nhìn qua là biết ngay, theo lý thuyết mọi người nên đồng tình bênh vực kẻ yếu, đáng tiếc hai kẻ yếu này quá thê thảm, trông như đang bắt chước người khác, khiến mọi người có chút buồn cười.
An Tri Hạ vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, mang một vẻ đẹp trai lạnh lùng khiến mọi người phải quỳ xuống hát lên khúc ca chinh phục, bọn họ không biết diễn tả vẻ đẹp trai ngầu lòi này thế nào, nhưng trong lòng không thể không sinh ra cảm giác hâm mộ, nhất là khi vẻ đẹp trai này lại rơi lên người một cô gái xinh đẹp, thật sự khiến người ta phải run sợ ngưỡng mộ, thường được biết đến như liếm màn hình ở thời hiện đại, quả thực khiến đám thanh niên ở đây ngã xuống ngay lập tức.
"Khụ, có chuyện gì vậy?" Trưởng thôn phá vỡ sự yên lặng, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
"Thanh niên trí thức Kỳ, thanh niên trí thức Trần, hai người các cô ở trong khu, chẳng lẽ cũng không biết xảy ra chuyện gì sao?"
"Trưởng thôn, chúng cháu biết, nhưng còn chưa kịp giải thích rõ ràng đã bị thanh niên trí thức Tiểu An đánh cho một trận." Kỳ Vân Lan bị đánh vào mặt hai lần, lời nói cũng lắp bắp như một tên mập. Cơ miệng hơi dùng sức kéo quai hàm, cơn đau lại lần nữa kích thích tuyến nước mắt phát triển trở lại.
"Đi vào vấn đề chính!" Trưởng thôn sốt ruột nói: "Mọi người đều đang bận rộn chạy đua với thời gian trên cánh đồng đấy."
Kỳ Vân Lan nghẹn ngào, mình bị tát, lại còn bị tát vào mặt, chẳng lẽ không nghiêm trọng sao?
"Là mẹ của thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Tiểu An tới, thím ấy đưa thư giới thiệu cho chúng cháu xem. Cháu đã cẩn thận nhìn xem, đúng là đến từ kinh đô. Thím ấy nói là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, là... là thanh niên trí thức Trần không muốn ở chung phòng với người ngu, thế là kéo cháu ra ngoài hít thở không khí. Không ngờ đến khi chúng cháu quay lại đã thành ra thế này. Bọn cháu còn chưa kịp ra ngoài tìm người, thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Tiểu An đã trở về. Thế nên việc này thật sự không liên quan đến chúng cháu, ai mà biết thím ấy lại làm như vậy."
Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi đang im lặng nghe cũng quay vào trong nhà nhìn, tất cả đồ đạc của họ đều đã biến mất!
"Thanh niên trí thức Kỳ, thanh niên trí thức Trần, đây là nhà chung của chúng ta, khi có khách đến, hai người không ở bên cạnh tiếp khách cũng đừng có đi ra ngoài." Nhiếp Nghĩa Xương mất kiên nhẫn, ngay cả cái giường và cái bàn của anh ấy, cũng không còn một mảnh.
"Đồ vật của chúng tôi đều bị mất, nhưng của các người vẫn còn nguyên, nói vậy ai mà tin được?" Hàng Hướng Lỗi cũng lạnh mặt, có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Tư Khả vội vàng giải thích: "Muốn trách thì trách hai anh em bọn họ trộm hơn ba ngàn đồng ở trong nhà. Thím ấy đến để hỏi chuyện. Thím ấy khẳng định biết hai anh em này có lòng dạ đen tối sẽ không trả lại, nên mới làm chuyện hồ đồ."
"Các người cần gì thì đi hỏi bọn họ, bọn họ đều là người một nhà, cha nợ con trả, mẹ bọn họ trộm đồ thì phải bắt bọn họ chịu trách nhiệm!"