Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 88

Chương 88 - Chương 88 -

"Ha ha, vừa rồi tôi nghe thấy thanh niên trí thức Trần bảo là em gái tôi ngay cả mấy tờ đại đoàn kết cũng chưa được thấy bao giờ, bây giờ sao lại xuất hiện ba ngàn đồng? Rốt cuộc là ai đang nói dối?" An Tri Thu cười lạnh hỏi.

"Tôi... tôi..." Trần Tư Khả không nghĩ ra cái gì đáp trả.

"Thanh niên trí thức Trần vốn đã không coi thím ấy ra gì." Kỳ Vân Lan tiếp lời nói: "Ai mà biết thanh niên trí thức Tiểu An lại hô hào mất tiền, sau đó lập tức vào vấn đề. Thật ra chúng tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Chắc là thím muốn lấy lại đồ của mình nhưng lại ham hố lấy luôn cả đồ của thanh niên trí thức Nhiếp và thanh niên trí thức Hàng."

"Đúng vậy, chuyện chính là như vậy." Trần Tư Khả gật đầu: "Quần áo mẹ các người mặc có rất nhiều mảnh vá, vừa mở miệng đã nói trong nhà mất ba ngàn đồng, ai mà tin được? Đến cả các người còn nói mất một ngàn ba, nói dễ dàng như vậy, tiền ở đâu ra?"

"Tiền trợ cấp của mẹ tôi!" Hai mắt An Tri Thu đỏ hoe nói: "Người đó chỉ là mẹ kế của tôi, lúc rời nhà chúng tôi chỉ mang theo tiền trợ cấp của mẹ tôi, nhưng bây giờ lại vì hai kẻ ích kỷ xấu xa các người mà mất hết."

Đây là một chủ đề nặng nề, tất cả mọi người trong sân lập tức im lặng.

An Tri Hạ đi tới vỗ vai anh: "Anh à, anh đừng buồn, anh còn có em mà."

An Tri Thu dùng hai tay lau mặt, nở một nụ cười khó coi, nhưng anh vẫn không ngừng xoa đầu An Tri Hạ, nhìn thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của cô, lập tức nhếch miệng khôi phục lại bình thường.

"Ý của tôi là nhìn xem ai đúng ai sai, trong thôn lớn như vậy, bọn họ nói mẹ kế tôi đến đây, vậy người đâu? Có nhân chứng hay không?"

"Không nghe nói gì cả, người trong thôn đều quen biết nhau, nếu có người lạ tới, chắc chắn sẽ truyền ra trong thời gian ngắn, cũng không cần phái người đi hỏi, chỉ có thể là người không tới, hoặc là không ai nhìn thấy thôi." Một ông cụ lắc đầu nói.

Mấy người khác, kể cả trưởng thôn cũng đồng tình, mấy chục năm rồi, chẳng lẽ bọn họ lại không biết đức của thôn dân sao?

Sắc mặt Kỳ Vân Lan tái nhợt vô cùng, nhưng vì đôi má sưng đỏ mà không thể hiện được ra: "Nhưng thím ấy đến thật, tôi cũng có thể nói địa chỉ rõ ràng của bức thư chứng minh đó, nếu không tin thì các người có thể gọi điện hỏi thử."

"Thanh niên trí thức Kỳ, cậu ngồi cùng chuyến tàu với chúng tôi đến đây. Chúng ta đã trao đổi thông tin, cậu biết được cũng không có gì lạ." An Tri Thu vô cảm nói: "Còn về việc gọi điện thoại? Chúng ta gọi ở đâu? Gọi như thế nào?"

Niên đại này công xã chưa có điện thoại, phải lên thị trấn gọi, xếp hàng lâu, cước phí vô cùng đắt đỏ. Huống chi gọi điện thoại quay một lần, quay hai lần, quay ba lần, cũng chưa chắc đã hỏi được chuyện cần hỏi."

"Nhưng... nhưng thím ấy tới thật mà." Kỳ Vân Lan thực sự lo lắng: "Bây giờ các người đến cục cảnh sát khai án, biết đâu còn có thể đuổi kịp, nếu không thì liên hệ với kinh đô chặn người ở trong nhà ga. Dù sao... dù sao số tiền cũng lên đến hàng ngàn mà!"

"Vừa hết Tết là thời gian cao điểm của dòng người. Đi từ Tân Chu đến kinh đô mất hai ngày hai đêm, còn đi qua mấy chục điểm dừng. Nếu mẹ kế của tôi đến đây thật, với cách tính toán của bà ta, có thể đến điểm dừng kinh đô rồi chờ bị bắt hay sao?" An Tri Hạ lên tiếng cười nhạo: "Nếu thật sự chuyện này là do mẹ kế tôi làm, chúng tôi có nhịn, đám trộm các người cũng sẽ hô hoán! Thế nên nếu các người muốn xóa tan nghi ngờ thì hãy để chúng tôi kiểm tra đồ đạc đi."

"Các người không có cái quyền này, chỉ khi nào có lệnh khám xét của cục cảnh sát mới được phép!" Kỳ Vân Lan không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, có thể cố đến đâu thì cố.

"Chuyện xảy ra trong thôn không cần làm phiền đến các đồng chí công an." Trưởng thôn nhìn thấy Kỳ Vân Lan giả vờ bình tĩnh, trong lòng lập tức nắm chắc.

Bình Luận (0)
Comment