"Đúng vậy, mặc dù thôn chúng ta cách thị trấn không xa lắm, chỉ có mười lăm cây số, nhưng xung quanh có rất nhiều thôn giống như chúng ta, nếu cứ làm phiền các đồng chí công an vì một chuyện nhỏ như thế thì bọn họ không thể quản được. Cho nên người trong làng chúng ta vẫn nên tự giải quyết vấn đề, xem kết quả xem có cần báo cáo không." Một ông cụ tỏ thái độ nói.
"Tôi nghĩ tốt hơn là nên nhanh chóng điều tra đi, thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Tiểu An cũng nói đã mất hơn một ngàn đồng, vậy không thể là trò đùa được. Còn thanh niên trí thức Nhiếp, thanh niên trí thức Hàng nữa, hai người cũng kiểm tra xem mình mất cái gì đi, chúng ta xử lý chuyện này càng sớm, càng có khả năng tìm lại được." Một ông cụ khác nói.
"Tôi có một chiếc áo khoác quân đội mới 90%, một chiếc chăn bông vừa làm năm ngoái, sữa bột, sữa mạch nha, bánh quy, một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, một đôi giày da, một đôi giày cao su, còn có ba trăm đồng tiền, các loại ngân phiếu định mức, trong đó có một phiếu xe đạp."
"Tôi cũng giống như Xương Tử, có một chiếc áo khoác len màu đen gần như còn mới nguyên, một bộ chăn bông, các loại thức ăn, một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, giày, bút, năm trăm đồng và các loại ngân phiếu định mức, trong đó có một phiếu xe đạp và một phiếu máy ghi âm."
Hai người bọn họ bây giờ ngoại trừ quần áo trên người ra thì không còn cái gì, đúng với câu chỉ trong một đêm đã trở lại trước ngày giải phóng! Phải biết thế này, bọn họ đã mua xe đạp từ lâu rồi, cho dù bị hỏng cũng còn hơn bị trộm mất, cả hai đều vô cùng uất ức tức giận.
Phòng của các thanh niên trí thức khác đã khóa chặt nên chắc không bị tổn hại gì. Mà thật ra bọn họ cũng chẳng có cái gì đáng để ăn cắp, nếu không phải là người thân quen, sao có thể hiểu rõ ràng như vậy?
Kỳ Vân Lan nghe vậy thì nhìn sắc mặt của mọi người, toàn thân lập tức run lên vì tức giận, khàn giọng nói: "Các người không thể dựa vào suy nghĩ chủ quan mà phán đoán, tôi và thanh niên trí thức Kỳ thật sự đã thấy thím nhà họ An đến đây. Không tin các người cứ lên nhà khách huyện hoặc thị trấn mà xem, bọn họ có chứng minh thư cũng không thể ngủ ngoài đường đâu?"
"Thanh niên trí thức Kỳ." An Tri Hạ lạnh lùng nói: "Sao cậu lại cố gắng từ chối như thế? Nếu chúng tôi không tìm được gì ở chỗ cậu thì cũng tự nhiên đi tìm manh mối khác. Nhưng rõ ràng trước mắt có một khả năng cần phải loại trừ, chẳng lẽ chúng tôi phải bỏ gần tìm xa, cho các cậu thời gian thủ tiêu tang vật?"
Ha, trò cười, đương nhiên cô biết không phải Kỳ Vân Lan gây chuyện. Trước đó cô không nghĩ đến, nhưng ngay khi sự việc xảy ra, tình tiết tương quan đã lập tức hiện ra rõ ràng trong đầu.
Sự việc này cũng đã xảy ra trong truyện, từ khi Khang Hiểu Hoa biết An Tri Thu mang tiền trong nhà đi, thì tức giận đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nhưng lại không thể nói với ai, thế là bà ta ngày đêm suy nghĩ để tìm ra kế hoạch. Bà ta cũng sẽ rút kinh nghiệm từ đứa con riêng này, khiến cho đối phương chịu thiệt mà đau khổ không nói ra được.
Bà ta nói dối mẹ mình bị thương ở chân, sau đó vứt lại cả nhà trở về nông thôn. Khang Hiểu Hoa hứa cho mẹ một trăm đồng để giả bệnh ở nhà không gặp ai, mua chuộc cho bản thân mười ngày vắng mặt. Bà ta lại bí mật nhờ người khắc con dấu bằng củ cải, làm giả thư giới thiệu, hóa trang xong mua vé đi Tân Chu.
Trên thị trấn, bà ta lang thang đến chợ đen. Cái chợ đen này không chỉ có các giao dịch vật chất mà còn có các loại người trung gian, có thể giới thiệu việc làm, cho thuê bán nhà, nghe ngóng tin tức... Miễn là bạn có thể trả giá, bọn họ lập tức có thể cung cấp cho bạn những gì bạn cần.
Khang Hiểu Hoa cắn răng bỏ ra mười đồng tiền để có được thông tin chi tiết. Khu thanh niên trí thức có Trần Tư Khả là nhân viên quản lý kho hàng, rất lười biếng nên hầu như không phá người. Suy nghĩ một ngày, bà ta lại bỏ ra mười đồng, thuê một chiếc xe đạp đi vòng qua sau núi, vào thôn vào ban đêm.