Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 901

Chương 901 - Chương 901 -

"Nếu ở xã hội cũ, An Tri Hạ sẽ là một đại địa chủ lớn bóc lột sức lao động của người dân. Các con có thể học theo cô ta sao? Chưa biết chừng một ngày nào đó chuyện đầu cơ tích trữ sẽ bị điều tra nghiêm ngặt.

Các con làm như vậy là muốn hại chết cả nhà sao? Trẻ con thì biết gì chứ!"

"Mẹ, mẹ luôn nói bọn con vẫn còn là trẻ con, nhưng nếu con không học thêm nhiều điều, tích lũy thêm nhiều tri thức, vậy con sẽ mãi mãi không trưởng thành, mãi mãi kẹt tại Duy Thị, kẹt ở thị trấn nghèo đói đổ nát chỉ to bằng nắm tay ấy.

Con không muốn như vậy, con muốn sau này cũng giống như bây giờ, có thể đi khắp nơi nhìn ngắm sự phồn thịnh của người Hạ Hoa chúng ta. Con muốn trở thành một phần trong đó, chứ không phải trơ mắt nhìn người ta ăn ngon mặc đẹp.

Mẹ là người cho con sinh mệnh, con rất biết ơn mẹ.

Nếu mẹ đã không thể cho con một cuộc sống tốt đẹp, mà con cũng không cam chịu trở thành một người phụ nữ của gia đình cả đời chỉ biết đến kết hôn sinh con, vậy hãy để con tự đưa ra lựa chọn cho cuộc sống của chính mình.

Nếu mẹ sợ, vậy, vậy mẹ cứ coi như không có đứa con gái này đi. Sau này con kiếm được tiền sẽ lén lút gửi về cho mẹ, nếu có bị bắt thì cũng không liên lụy đến người trong nhà!"

Cô bé nghểnh cổ, nghiến răng, lần này quyết sẽ không nhượng bộ giống như lần trước nữa.

Thế giới bên ngoài có sức hút quá lớn đối với cô bé, thử nghĩ mà xem, có con chim từng bay lên trời cao nào lại có thể chấp nhận chuyện bị người ta nhốt trong lồng kín sao?

"Nếu các con đã giỏi như vậy rồi thì cũng không cần phải tham gia chương trình này nữa, tự đi kiếm tiền đi." Ngải Trác Giai không nhìn cô bé lấy một cái, bảo chồng và bốn đứa con nhỏ nhanh chóng rời khỏi đây.

"Thác Y Hãn." Người đàn ông gầy yếu thở dài một hơi: "Mẹ con cũng không dễ dàng gì, con lớn rồi thì phải thông cảm cho bà ấy nhiều hơn. Bà ấy sợ con lựa chọn con đường này thì sau này sẽ hối hận.

Chuyện này để về nhà nói tiếp, bây giờ chúng ta ghi nốt chương trình đi. Cha sẽ cố gắng khuyên mẹ con."

Nói xong ông ấy để con trai lớn ở lại, sau đó đi theo vợ ra ngoài.

Nước mắt của Thác Y Hãn vẫn luôn chực trào trong hốc mắt, cô bé cứ nắm tấm lưới trong tay rồi lại buông ra, buông xong lại nắm, thấp giọng hỏi anh: "Anh, em thật sự sai rồi à? Em bán hàng cũng là dựa vào sức lao động và trí óc của chính mình để kiếm tiền, sao lại không được?

Em không trộm không cướp, ông Đức nói cả ngày trong loa là phải hỗ trợ nền kinh tế, cho phép người bán hàng rong xuất hiện. Tổ chức cũng nói là được, em hưởng ứng Tổ chức, hưởng ứng ông Đức, tại sao lại là chuyện mất mặt?"

Dì Tiểu An rất tốt, em rất ngưỡng mộ sự trẻ trung xinh đẹp, vừa trí thức lại vừa khí phách của dì ấy.

A Lý Mộc ăn nói vụng về, sốt ruột đóng mở miệng, nửa ngày chỉ thốt ra được một câu: "Thác Y Hãn, em đừng khóc nữa, em muốn làm gì thì làm cái đó, anh trai ủng hộ em! Nếu sau này người ta bắt người đầu cơ tích trữ, anh trai ngồi tù thay em."

Thác Y Hãn nghe xong nhịn không được nở một nụ cười, nín khóc, nhìn chằm chằm anh trai: "Anh đúng là anh trai ngốc của em! Lần này dù bố mẹ có nói gì thì em vẫn sẽ kiên định với lựa chọn của mình, kiếm tiền đi học, đây là con đường duy nhất của chúng ta.

Không chỉ có em, anh cũng như vậy."

"Anh không làm được, anh không làm được đâu." A Lý Mộc liên tục xua tay, nói: "Anh quá ngốc, tuổi tác còn lớn nữa, đến đấy không phải sẽ thành trò cười của mọi người sao?"

"Vậy thì sao chứ? Bây giờ em nghĩ thông suốt rồi, thể diện thì có thực sự quan trọng không?" Cô bé nâng tấm lưới trên tay lên, cười nói: "Người khác cười là chuyện của người ta, mình học là chuyện của mình. Tuổi tác lớn thì có làm sao, trường học cũng không có quy định bao nhiêu tuổi sẽ không được đi học."

Bình Luận (0)
Comment