"Ngược lại, chúng ta càng lớn tuổi sẽ càng trân trọng cơ hội học tập. Em quyết định sau khi trở về sẽ dành hai năm để học tiểu học, dành một hai năm để học cấp 2, sau đó nghiêm túc học cấp 3, vậy là sắp theo kịp người khác rồi.
Anh, nếu anh không thi đại học giống em thì cũng phải học hết cấp 1 cấp 2, ít nhất khi ra ngoài chúng ta sẽ không dễ dàng bị người ta lừa gạt."
"Haizz, anh trai nghe em hết!" A Lý Mộc gật đầu cười.
"Đi thôi, chúng ta đi giúp ba mẹ làm nhiệm vụ." Thác Y Hãn nghĩ nghĩ rồi nở nụ cười: "Mẹ có hơi cố chấp, nhưng lại là người dễ mềm lòng, để em khuyên nhủ bà ấy thêm."
Vì để tránh camera hỗn loạn, các cameraman đã nghĩ rất nhiều cách che giấu khiến cho cả Ngải Trác Giai và Thác Y Hãn đều không phát hiện ra các cameraman bổ sung. Tuy bọn họ theo bản năng né tránh các cameraman nhưng hình ảnh và âm thanh vẫn như cũ truyền đến trước mặt khán giả.
Rất chân thực, suy nghĩ của Ngải Trác Giai cũng giống với đa số khán giả, thà sống nghèo khó cũng không muốn làm chuyện mạo hiểm hoặc chuyện mà người khác cho là thấp kém.
Câu nói của cô gái nhỏ Thác Y Hãn đã đụng chạm đến rất nhiều người, bọn họ không nhịn được lấy cô bé ra làm ví dụ để giáo dục và doạ nạt trẻ con nhà mình.
Nhiệm vụ tiếp theo diễn ra tại cửa hàng diều có tiếng ở Thiên Tân, đoàn khách mời tự tay làm một chiếc diều, hơn nữa khi thả diều lên trời phải đạt được độ cao nhất định mới tính là qua ải.
Nhóm An Tri Hạ là đoàn khách mời đầu tiên đến nơi.
"Diều Ngụy" ở đây rất nổi tiếng, trên tường của ba cửa hàng lớn treo đầy diều với đủ kiểu loại, hình dạng khác nhau, sân sau còn có một con diều hình rồng khổng lồ được trưng bày trong lồng kính.
"Con diều này là do sư phụ tôi làm." Ông chủ của "Diều Ngụy" là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, anh ấy dẫn bọn họ đi thăm quan cửa hàng, chỉ vào chiếc diều hình rồng, nói: "Đây là chiếc diều "Long Hoa" đạt được hạng nhất trong lễ hội diều quốc tế ba năm trước, là một trong những kiệt tác diều thủ công trong những năm nay!"
Anh ấy còn giới thiệu thêm một vài tấm ảnh và con diều có ý nghĩa đặc biệt, khiến khán giả và những nhà họ Phòng hiểu hơn về sức hấp dẫn và sự thần kỳ của nghệ thuật truyền thống Hạ Hoa.
Sau đó anh ấy vừa làm diều vừa giảng cho bọn họ kiến thức cơ bản, từ cách chọn chất liệu đến cách làm, cách thiết kế, cách may, cách làm đuôi diều,... mỗi công đoạn đều có không ít điều cần phải chú ý.
Nhóm An Tri Hạ lấy bút và giấy ra, nhân lúc còn nhớ nghiêm túc ghi chép lại.
Đợi đến khi thành thục các công đoạn rồi, bọn họ thấy vẫn chưa có khách mời khác đến liền nghiên cứu kỹ từng con diều, đồng thời hỏi nhân viên trong tiệm về tình trạng bay của diều.
Bọn họ so sánh các bản ghi chép với nhau rồi thảo luận, nắm rõ ảnh hưởng của mỗi bộ phận đến tình trạng bay của con diều, xác định phương án cuối cùng, sau đó mới bắt đầu phân công, nghiêm túc làm việc.
Người nhà họ Phòng không đầu tư quá nhiều vào ngoại hình của con diều, chỉ chọn loài chim yến bình thường, nhưng chú trọng vào từng chi tiết, đến khi bọn họ tô màu xong thì nhóm của Ngải Trác Giai mới tới.
Thác Y Hãn và A Li Mộc đi cuối cùng, bọn họ nhìn thấy An Tri Hạ liền nở một nụ cười chào hỏi.
Sáng mai mới cho diều bay thử, diều bay cao hay thấp sẽ liên quan trực tiếp đến thứ hạng của bọn họ trong lượt thi đấu này, cũng liên quan đến phương tiện giao thông ở thành phố sau và thời gian xuất phát.
"Thầy Ngụy, chúng tôi làm xong diều rồi." Sau khi kiểm tra xong, người nhà họ Phòng liền nộp diều cho ông chủ.
"Chúc mừng, các bạn chính là nhóm khách mời đầu tiên hoàn thành xong nhiệm vụ này, mời dời bước đến phòng bên cạnh dùng đồ Tây."