Những lời này đã khiến mấy người Ngải Trác Giai sáng mắt, đồ Tây chính là những món mà bọn giặc Tây hay ăn, được ăn một bữa như thế đã đủ để bọn họ ba hoa với người khác trong một khoảng thời gian rồi.
Bọn họ vô cùng chăm chú lắng nghe thầy Ngụy giảng giải, nhưng trình độ văn hóa của bọn họ không cao, căn bản không thể ghi lại từng điểm mấu chốt. Mỗi người bọn họ đọc thuộc mấy câu, nhưng lâu dần cũng quên gần hết.
"Thầy Ngụy, thầy có thể giảng cho chúng tôi một lần nữa được không?" Cuối cùng bọn họ thực sự không có cách nào làm ra một chiếc diều hoàn chỉnh, chỉ có thể cầu cứu ông chủ lần thứ hai.
"Thật xin lỗi." Thầy Ngụy cười áy náy, lắc đầu: "Mỗi đoàn khách mời tôi chỉ giảng một lần, sau khi xác nhận mọi người đều đã hiểu hết, trách nhiệm của tôi coi như hoàn thành rồi.
Nếu các bạn chưa hiểu rõ, vậy khi nào đoàn khách mời tiếp theo đến, các bạn ra nghe cùng với họ nhé? Hay là các bạn nhận hình kéo dài phạt hai tiếng?
Ngải Trác Giai liên tục lắc đầu: "Để chúng tôi làm lại, nếu vẫn không làm được thì chúng tôi sẽ đợi nhóm tuyển thủ tiếp theo."
Làm diều không khó, nhưng đối với những người tay ngang không biết gì mà nói thì rất khó, làm thiếu một bước rất có thể sẽ khiến diều không bay được hoặc bay không cao bằng người khác.
Làm cả nửa ngày, bọn họ vẫn phải chờ nhóm tuyển thủ thứ ba đến.
Sau khi nghe hai lần cách làm diều hoàn chỉnh và chi tiết, nhóm Ngải Trác Giai cuối cùng trở thành nhóm khách mời thứ hai hoàn thành xong chiếc diều của mình, vô cùng phấn khích sang phòng bên cạnh ăn đồ Tây.
Phòng ăn kiểu Tây trang trí vô cùng chuẩn mực, vẫn là hai chiếc cửa sổ thủy tinh sát đất cùng ánh đèn mờ ảo đầy lãng mạn xua tan đi cái nóng mùa hè, hương thơm độc đáo của cà phê nguyên chất hòa quyện với mùi sữa, mùi lúa mạch thơm phức, tất cả đều mang lại cho con người sự tận hưởng đầy an tâm và hạnh phúc.
Dường như thời khắc này, tất cả phiền não, khó khăn, u sầu đều bị cánh cửa thuỷ tinh này chặn ở bên ngoài.
Mấy người An Tri Hạ thỉnh thoảng cũng đến nhà hàng kiểu Tây ăn cơm nên cũng không lạ gì chỗ này, đồ ăn trong tiệm rất đa dạng, từng người chọn món mà mình yêu thích, sau đó xem tạp chí, yên tĩnh chờ đợi.
Lúc mấy người Ngải Trác Giai tiến vào, đồ ăn của nhà họ Phòng vừa lên đủ. Bọn họ có chút lúng túng không biết phải làm gì, khí thế lúc giành hạng nhất lúc trước đã tan biến hết, thận trọng theo phục vụ đến vị trí ngồi.
Sau khi lấy được thực đơn bọn họ cũng không biết gọi món như thế nào, vì để tránh bị người khác chê cười, Ngải Trác Giai trực tiếp chỉ mấy món trên bàn An Tri Hạ, nói với phục vụ: "Mang cho chúng tôi mấy món giống bọn họ, chút nữa chúng tôi ăn thấy ngon thì sẽ gọi thêm."
Các đoàn khách mời khác cũng lần lượt tiến vào, mọi người đang đói bụng, ngửi thấy mùi thơm trong phòng bụng liền sôi lên. Đồ ăn ngon tiến vào dạ dày, sự mệt mỏi trên người cũng phai nhạt đi khá nhiều.
Tuy đồ Tây khá đắt, nguyên liệu cũng phong phú, nhưng người chưa từng ăn đồ Tây bao giờ sẽ chưa thể thích ứng ngay được với hương vị của nó. Bọn họ không quen vị cay của hồ tiêu đen, vị salad, pho mát,... cũng không nhiều người công nhận món mì Ý ngon hơn món mì cán tay và mì sợi dẹp, đặc biệt là thứ cà phê dù bỏ bao nhiêu đường và sữa vẫn đắng như cũ.
Nhưng bọn họ không thể cưỡng lại đồ ngọt.
Nhưng những người am hiểu về Hạ Hoa này ăn rất thoải mái và hưởng thụ, còn phổ cập kiến thức cho các đoàn khách mời khác, cũng khiến kiến thức về đồ Tây của mọi người thêm cụ thể và rõ ràng hơn.
"Cô Tiểu An, cô nói xem vì sao tổ tiết mục lại sắp xếp cho chúng ta ăn đồ Tây? Không phải nói muốn truyền bá văn hoá Hạ Hoa của chúng ta đến với bạn bè trong và ngoài nước sao?" Một khách mời không hiểu hỏi: "Hơn nữa chúng ta không biết dùng dao nĩa, nếu như bạn bè nước ngoài nhìn thấy, có phải sẽ bị chê cười không?"