Quà tặng của mọi người rất ít, mỗi người chỉ đeo một chiếc ba lô, bọn họ lần lượt xếp hàng lên xe, nhiếp ảnh gia và trợ lý cũng kéo vali đuổi theo.
Thiên Thị rất lớn, nhưng hiện tại kinh tế còn chưa phát triển, cũng chỉ có trung tâm mua sắm Khuyến Nghiệp Trường bước đầu phát triển. Còn một lúc nữa máy bay mới cất cánh, xe buýt đi vòng quanh quang cảnh tuyệt đẹp của Thiên Thị đến phía sân bay.
"Đây là món ăn vặt đặc sắc của Thiên Thị mà tổ tiết mục chuẩn bị cho mỗi đoàn khách mời, mỗi người một phần, không uổng phí chúng ta đến đây một lần, đỡ đến lúc trở về người khác hỏi tới, mọi người chỉ mải mê làm việc mà không để ý đến thứ khác. Đó là tổ chức chương trình chúng tôi không làm đến nơi đến chốn." Nhân viên phát ra hộp quà xách tay có kích thước tương đương với hộp cơm hai tầng bằng nhôm.
Bọn nhỏ sau khi nhận được đều nóng lòng mở ra ăn, nhưng bị người lớn nhanh tay lẹ mắt ngăn lại rồi tịch thu, lấy cớ là "vừa ăn cơm xong còn chưa tiêu hóa, đợi lên máy bay không còn bụng ăn trưa".
Bọn nhỏ bĩu môi, ngược lại cũng không làm ầm ĩ. Bọn chúng đã quen rồi, chỉ cần điều kiện trong nhà không phải siêu đỉnh, đồ ăn uống hay đồ vật người khác cho đều không thể động đến, trở về lại phải cho đi.
Không có ai ăn, nhóm An Tri Hạ cũng không thể đặc biệt, cùng lắm là mở ra xem một chút.
Thiên Thị nổi tiếng trong và ngoài nước với món bánh quẩy rắc vừng, sợi xanh đỏ, bánh bột gạo hoa quả khô, bánh óc chó ngọt, đều được bọc lại có thể bảo quản thời gian khá dài, hơn nữa được đóng bằng hộp sắt có in logo của Khuyến Nghiệp Trường, nếu lấy ra cực kỳ sang trọng.
Người lớn và trẻ em đều có một phần, các đoàn khách lập tức đều vui vẻ.
Đến sân bay, bọn họ xếp hàng qua cửa an ninh, khán giả trước tivi mở to hai mắt dõi theo camera để nhìn thấy sân bay thật sự.
Những người được đi máy bay đều có điều kiện khá giá, còn có không ít bạn bè nước ngoài, tuy rằng cuối tháng bảy trời rất nóng, trong sân bay cũng không có máy lạnh, nhưng mọi người đều không khỏi bước chậm lại, bày ra tư thế văn minh tao nhã nhất, nóng nực toàn thân cũng bớt đi phân nửa.
Các khách mời nhao nhao yêu cầu nhiếp ảnh gia đi theo giúp chụp vài tấm ảnh, chờ cảm giác mới mẻ lắng lại cũng đã đến lúc lên máy bay.
Hai trăm người đi theo nhân viên công tác ra khỏi phòng chờ, đi bộ khoảng mười phút dưới cái nắng như thiêu đốt mới đến máy bay. Mắt mọi người đều mờ đi vì mồ hôi. Bọn họ tưởng rằng lên máy bay sẽ mát hơn, nhưng vỏ máy bay được làm bằng kim loại, cửa sổ đều đóng chặt, bên trong giống như một cái nồi hấp lớn, vừa mệt mỏi vừa sướng.
Mùi trong không khí cũng là mùi chua của mồ hôi, thực sự là một trải nghiệm ấn tượng.
An Tri Hạ có con, cô mượn sức siêu thị càng ít, dường như ngoại trừ lúc ghi hình quan trọng ra, về cơ bản đều không dùng. Theo cô thấy việc mình xuyên việt hay là mang theo siêu thị xuyên qua đều quá khó tin, hạnh phúc của cô lúc này đến không dễ dàng.
Có bỏ ra mới có thể nhận lại, bàn tay vàng lớn như siêu thị đối với cô giống như một quả bom hẹn giờ, luôn nhắc nhở cô là người ngoài cuộc. Cô càng nhận được nhiều yêu thương, càng hết lòng vào người thân và bạn bè, trong lòng càng bất an, sợ một ngày nào đó cô lại chìm đắm vào.
Mấy năm nay An Tri Hạ đã thích ứng với cuộc sống của người bình thường, nhưng thể chất của cô không dễ đổ mồ hôi, lúc này mặt đã nóng bừng, cũng tương đối lộn xộn nhưng cũng chỉ giống như xông hơi.
May mắn trên máy bay có quạt giấy như một món quà nhỏ, mọi người liên tục quạt. Máy quay tạm thời tắt, máy bay chậm rãi bay lên, mọi người tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, lại vô cùng khẩn trương ngồi bám chặt vào ghế, sau khi trải qua cảm giác khó chịu vì áp suất, lúc này mới phát hiện cửa kính có một tầng sương trắng, điều hòa từ ghế ngồi bên cạnh hành lý phun ra, nhiệt độ cũng dần dần giảm xuống.