"Vơ bây ơi bây, choa lần đầu đi máy bay a ri có khi mô gặp tai nạn không hầy?" Một bác gái nhịn không được lau nước mắt khóc lên: "Tau thật sự là không có mệnh hưởng phúc, biết rứa ngồi tàu đi Đông Thị cho rồi."
Những người còn lại cũng hoảng loạn không ngừng, thầm nghĩ mình sẽ không bao giờ phàn nàn về cái nóng trong máy nữa, đổ mồ hôi tốt cho sức khỏe. Đúng lúc này máy bay gặp phải một luồng không khí nhỏ nên xóc nảy.
Mọi người càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhao nhao gọi tiếp viên hàng không.
"Xin chào các hành khách thân mến," giọng nói nhẹ nhàng và kiên định truyền đến từ loa, tiếp viên hàng không cảm thấy thấy lạ mà cực kỳ kiên nhẫn giải thích: "Vừa rồi chúng ta chỉ trải qua quá trình cất cánh hạ nhiệt thôi, không phải là máy bay bị rò khí hay gặp bất kỳ trục trặc nào. Việc máy bay xóc nảy khi gặp phải nhiễu loạn không khí là chuyện rất rất bình thường, mong mọi người không hoảng loạn, tin tưởng phi hành đoàn của chúng tôi!
Bây giờ là giờ ăn trưa..."
Nghe nhân viên chuyên nghiệp giải thích, mọi người đều có chút lúng túng, nhất là đồng chí thường xuyên đi máy bay lại nhiệt tình phổ cập khoa học.
Lúc này mọi người mới thở dài một hơi, không tự chủ được cười lớn.
Lúc này máy bay đã vững vàng bay lên, những đám mây lớn bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng núi non và trấn nhỏ. Tâm hồn mọi người cũng theo đó mở rộng hơn, tất cả các loại cảm xúc đồng loạt dâng lên trên đầu, gồm có tình yêu đối với tổ quốc, kính yêu cuộc sống, ngưỡng mộ khoa học và công nghệ, cũng như xấu hổ và buồn cười về sự thiển cận và tính toán chi li ngày trước của họ.
Đây đâu phải là một chuyến bay bình thường, đây chính là một lần rửa tội toàn thân với người lần đầu đi máy bay, khiến cho người ta cảm động bật khóc và giác ngộ!
Bữa trưa trên máy bay khá thịnh soạn đối với hầu hết mọi người, mà thái độ của tiếp viên hàng tốt đến mức khiến họ ngượng ngùng.
"Xin chào đồng chí, xin hỏi ngài thích đồ Tây hay đồ Trung?"
"À à, xin chào, đồ Tây là món gì?"
"Đồ Tây chúng tôi chuẩn bị là sandwich, đồ Trung là bánh bao nhân thịt."
Mọi người nhìn vào thịt trong bánh bao, nhưng sandwich có trứng tráng, giăm bông và cà chua! Điều quan trọng nhất là hầu hết mọi người trong số họ chưa từng ăn nó, vì vậy bảy trên mười người đã chọn sandwich.
"Đồng chí, anh uống sữa, sữa mạch nha hay nước đường nâu?"
Ôi trời ơi, bình thường trong nhà có sữa và sữa mạch nha đều cho người già và trẻ em uống, một năm có lẽ bọn họ cũng không uống được mấy ngụm nước đường nâu.
"Đồng chí, tôi, tôi có thể gọi mỗi thứ một chút không?"
"Đương nhiên có thể, anh còn có thể gọi thêm sau khi uống hết."
"Hả? Tất cả những thứ này đều bao gồm trong vé máy bay, mà chúng tôi không cần phải trả tiền để mua sao?"
"Tất nhiên, chúng tôi cung cấp cho mọi người dịch vụ chu đáo nhất! Tuy nhiên, nhà vệ sinh trên máy bay có hạn, để tránh những điều khó chịu xảy ra, vui lòng lựa chọn hợp lý."
Cho dù lý trí đến đâu, mỗi người cũng đều uống một ly, nửa giờ trước khi đến sân bay lại rót thêm mấy ly uống cho sảng khoái.
Cũng may nước vừa rồi bọn họ uống đều biến thành mồ hôi rồi bốc hơi, lúc này mang theo một bụng nước cùng với một quả đào ngọt, một gói quà nhỏ trên máy bay, mọi người lưu luyến không xuống máy bay.
"Cô Phan, lúc chúng tôi trở về còn được đi máy bay không?" Chân vừa chạm xuống đất, lập tức có người không nhịn được hỏi Phan Hỉ Vũ.