Cô bé hát xong một khúc, thấy đủ người, bèn bắt đầu thay đổi năm giọng nói qua lại từ bà lão, thím, cô, chị gái đến em bé, diễn một vở kịch đạo đức gia đình cực kỳ máu chó cho mọi người. Nhìn mọi người ngạc nhiên không thôi, khán giả trước tivi cũng nhìn thấy cực kỳ vui vẻ.
Mọi người đều cảm thấy yêu thích từ tận đáy lòng, cho nên khi Phòng Thanh Vận bưng mũ tiến lên, mọi người đều sẽ bỏ tiền vào bên trong, không câu nệ một hai phút, đều nhận được một hai đồng.
Nhìn tám nhóm khách mời đều vội vàng bận rộn, tiền trong mũ kêu leng keng, bốn nhóm khách còn lại đều rất sốt ruột.
La Đông Hương đi ra ngoài dạo một vòng, vậy mà mượn được bóng rổ, bắt đầu biểu diễn điều khiển bóng trước mặt mọi người. Để chơi bóng rổ tốt, các thành viên trong nhóm phải quen thuộc với bóng rổ, coi bóng rổ như một phần của họ, vì vậy biểu diễn bóng rổ tự do là trò bọn họ hay chơi trong khi nghỉ ngơi.
Không chỉ cô biểu diễn, ba đứa trẻ cũng sẽ biểu diễn vài lần, đây cũng là một điều rất mới mẻ đối với khán giả ở Đông Thị nói riêng và khán giả trước tivi nói chung.
Gia đình Lý Như Trạch ở Tát Thị cũng biết ca múa. Ca múa mang đậm phong cách dân tộc của bọn họ cũng giống như Duy Thị, đặc biệt có tính lan truyền, khiến mọi người đều không ngừng được.
Hai đoàn khách còn lại đều là gia đình bình thường, bọn nhỏ đi học, đi làm đều có quy củ. Bọn họ chỉ có thể kiên trì hát những gì mình biết, trước mặt chỉ có vài ba khán giả, mà còn là diễn viên khách mời.
Lúc mọi người đang bận rộn, Phòng Lễ Hi lặng lẽ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, sau khi trở về nhỏ giọng nói với An Tri Hạ: "Mẹ, bến xe khách cách nơi này không xa, ngay phía đông sân bay. Nếu từ đây đến Cố cung Thẩm Dương, cần phải chuyển hai chuyến xe buýt.
Cứ nửa tiếng lại có một chuyến xe, chuyến xe trước đó đi đúng giờ.
Vận Vận và Trác Trác không cần mua vé, chúng ta bốn người cần một đồng sáu hài cho hai chuyến xe."
An Tri Hạ liếc cổ tay một cái. Phòng Tụng Ngôn đã biểu diễn hai mươi phút, nhóm khán giả trước mặt đã thay đổi. Phòng Thanh Vận bưng mũ thu hai đợt tiền, trong mũ phỏng chừng có hai đồng.
"Trong mười phút nữa, chúng ta sẽ rời đi." Cô gật đầu, thì thầm nói.
Phòng Lễ Hi và Phòng Quân Trác thì thầm vài câu, người sau lần lượt lặng lẽ truyền tin cho mấy chị em.
Sau khi thu thêm một đợt tiền nữa, Phòng Tụng Ngôn cúi đầu chân thành nói lời cảm ơn với mọi người. Cả nhà dẫn theo quay phim và trợ lý chạy đến bến xe khách.
Đội hình này khẽ chọc phải trái tim mọi người, Thác Y Hãn ôm mũ, kêu lên một tiếng với mẹ rồi cũng chạy theo.
Những người còn lại cũng thế, nhưng bọn họ có nhanh hơn nữa cũng chậm trễ nửa phút thu dọn đồ đạc, chen ra từ trong đám người, sau đó xuyên qua mọi người vừa mới ra khỏi trạm, như thế lại kéo dài thêm nửa phút.
Chờ bọn họ thở hồng hộc chạy tới bến xe khách, đập vào mắt là các loại xe khách, xe buýt có điểm đến khác nhau. Bọn họ hỏi bảo vệ đi ngồi xe nào đến Cố cung Thẩm Dương như thế nào, chờ bọn họ dựa theo chỉ dẫn đến, vừa lúc nhìn thấy xe bọn An Tri Hạ đi ngang qua.
Trên xe có không ít người, nhóm An Tri Hạ sáu người cùng bốn người camera, trợ lý đều chen chúc ở cửa, cửa xe sẽ đóng lại. Cho nên tầm mắt tài xế đau lòng xẹt qua đám đông vẫy tay với mình, nhưng vẫn lái xe đi không chút do dự.
"Tổ của cô Tiểu An thật sự quá giảo hoạt!" Phó Giám đốc Bảo tàng Kinh Đô - Vinh Hải Quân lau kính rồi đeo lên, cảm thán nói: "Chuyến xe buýt tiếp theo sẽ đến trong nửa giờ nữa."
Mọi người mạnh mẽ gật đầu, đồng thời cũng ảo não không thôi, sao bọn họ lại không phái một người đến hỏi thăm tin tức chứ?