Chiếc xe khách không biết đã chạy bao nhiêu năm "ầm ầm" chạy về phía Đông thị, mọi người trên xe nói chuyện mang theo sự thẳng thắn độc đáo hài hước của Đông thị, khiến tâm hồn và thể xác ai đi cùng xe nghe xong cũng không khỏi bị lây nhiễm, ngây ngốc theo.
Khán giả trước tivi nghe cũng nhếch miệng cười, bọn nhỏ thậm chí còn chọn vài câu thú vị để học, giống như bài đồng dao bình thường dễ gây nghiện mà bọn họ thường đọc.
Sau khi bắt hai chuyến xe, bọn họ đi bộ thêm mười phút nữa mới đến Cố cung Thẩm Dương. Đây là nơi quân Thanh đóng quân trước tiến vào Sơn Hải Quan, được bảo tồn hoàn hảo, trở thành kiến trúc nổi tiếng và là một trong ba công trình có thể xưng là cung điện trong cả nước!
Nhóm An Tri Hạ đi theo biển hiệu đến biển quảng cáo của tổ chuyên mục "Hạ Hoa Cực Tốc", rút thẻ nhiệm vụ ra khỏi hộp thư.
Trên thẻ nhiệm vụ viết nguồn gốc của cái tên Đông thị, lại nói trong hai lần điều tra dân số quốc gia, mười họ lớn gồm Trương, Lý, Lưu, Triệu, Dương, Tôn, Trần, Cao và Mã chiếm 60% dân số, rất gần với quy luật họ của cả nước, đó là bởi vì cư dân hiện tại trong khu vực chủ yếu là người nhập cư.
Nhiều "họ nhỏ" một đặc điểm lớn của họ Đông Thị, trong đó có không ít người Mãn đổi họ. Hơn nữa Đông thị có bảy mươi dòng họ, mỗi họ chưa tới năm mươi người. Điều đáng nói là có 18 họ, mỗi họ chỉ có một gia đình.
Cho nên trên thẻ nhiệm vụ yêu cầu bọn họ trước khi Cố cung Thẩm Dương đóng cửa, tập hợp càng nhiều chữ ký nhiều họ càng tốt. Sáu nhóm khách thu thập nhiều họ nhất sẽ được ăn tối, những nhóm khách còn lại cần trả đủ tiền để mua màn thầu và dưa muối, ai không đủ tiền thì nợ trước.
Mà đây chỉ là nhiệm vụ nhánh, nhiệm vụ tuyến cần bọn họ đi theo một nhóm du khách đi dạo toàn bộ Cố cung Thẩm Dương, sau đó trả lời các câu hỏi, nhóm có điểm số cao sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn chỗ ở.
Bây giờ chính là thời gian cao điểm du khách ra vào, nhóm An Tri Hạ mỗi người nhận được một tờ giấy và một cây bút, sau đó khi bọn họ vào Cố cung phát hiện còn phải mua vé!
Đúng lúc có một đội ngũ đi dạo sắp rời đi, Phòng Ca Hân chạy tới nói mấy lời hay, mượn Hồ cầm và đàn tam huyền. Cô bé kéo Hồ cầm, còn Phòng Tụng Ngôn chơi đàn tam huyền, sau khi thử âm thanh, hai cô bé nhìn nhau, trực tiếp dùng hai loại nhạc khí đối đáp.
Phòng Thanh Vận rất thông minh, cô bé ở một bên dùng hai tay dập lên ngực, không ngừng biến âm sinh động giúp phiên dịch, vậy mà thật sự biến thành một vở kịch đạo đức ngập tràn drama, chính là đoạn Phòng Tụng Ngôn ở nhà ga xe lửa!
Người Đông thị đặc biệt thích loại biểu diễn này, lần lượt vây quanh họ. Phòng Quân Trác cầm mũ nhỏ đi một vòng thu tiền, mỗi lần nhận được tiền, cho dù được bao nhiêu đều sẽ mỉm cười dùng tiếng Bắc Kinh nói một chuỗi lời cát tường, người nghe đều cảm thấy cực kỳ hiếm lạ.
Có người vì chọc cậu bé mà liên tục ném nhiều tiền lần, được Phòng Quân Trác khen đến ngay cả sợi tóc cũng thoải mái, buông tay là thả mấy xu.
Phòng Lễ Hi và An Tri Hạ thì cầm bút và giấy, bọn họ cũng không lãng phí thời gian mà để hai bên đám người bắt đầu ký tên cho bọn họ.
"Xin chào đồng chí, chúng tôi là nhân viên của công ty văn hóa Kinh Đô, bây giờ đang làm một cuộc điều tra xã hội, cần anh ký tên của mình lên giấy..." An Tri Hạ cười nói.
Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù chỉ thoa các sản phẩm chăm sóc da đơn giản, không trang điểm, nhưng vẻ đẹp đó cũng làm cho buổi chiều mùa hè mất đi ba phần nóng rực. Giọng nói của cô cực trầm, giống như cô đã lắp một card âm thanh, cực kỳ thu hút.
"A, cô là..." Một người trong đám đông đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Cô là An Tri Hạ, cô giáo Tiểu An đúng không? Cô đang ghi lại chương trình "Hạ Hoa Cực Tốc" sao?"