An Tri Hạ nhướng lông mày: "Cũng được. Dù gì những lá cờ này đều do chúng ta tìm thấy, sắp xếp cho chúng như nào là do chúng ta quyết định."
Sợ khán giả hiểu sai, nên cô cố ý giải thích một câu.
Nơi bọn họ đang đứng là một nhà kho trong thôn bị bỏ trống. Bên trong còn chất chồng đống công cụ bỏ đi, không dùng được nữa, giờ đây nó lại tiện cho bọn họ đào một cái hố.
Bận rộn liên tục một khoảng thời gian bọn họ mới tiếp tục chia nhau ra giả bộ đang tiếp tục tìm cờ.
Đợi bọn họ rời đi cả, Ngải Trác Giai mang theo mấy người đàn ông trong nhà mình và đứa trẻ ngay lập tức chui vào nhà kho kia.
"Cha nó, ông nói xem bọn họ dừng lại ở chỗ này lâu như vậy để làm gì?" Ngải Trác Giai cẩn thận đi loanh quanh trong phongf tìm.
"Tìm cờ hả? Không đúng, bọn họ cũng không thể mất nhiều thời gian để tìm như vậy, chắc là làm biếng?"
Ngải Trác Giai trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, lầm bầm một câu: "A Lý Mộc không hổ là con trai của ông, đều là một cục gỗ! Bọn họ ở trong phòng này luôn có camera đi theo mà, chẳng lẽ họ sẽ làm biếng trước mặt nhiều khán giả như thế à?
Tôi đoán rằng chắc chắn họ đã thu thập được không ít lá cờ, nên mới ở đây ghép manh mối lại."
"Ngải Trác Giai, cô thông minh thật đó." Người đàn ông chất phác, hiền hậu cười rồi khen.
"Tôi mà không thông minh thì nhà chúng ta bây giờ không biết trở thành kiểu gì rồi." Cô ta hừ một tiếng, hơi cong người lại, đôi mắt đột nhiên hiện lên tia vui sướng nói: "Mau qua đây, lấy cái cuốc đào cái chỗ này ra!"
Người đàn ông nghe thấy thì nhanh chóng lấy ra một cái cuốc bị mất một góc, vùi đầu vào đào đất. Nhưng đợi đến khi ông đào cả mười phút cũng chưa đào ra được cái gì.
Ngược lại, Ngải Trác Giai tìm thấy một chỗ đất mềm xốp rồi gọi ông qua.
Thế nên khán giả trước màn hình được phen cười không nhịn lại được: "Ngải Trác Giai đây được gọi là thông minh quá bị thông minh hại! Cô ta cứ gấp gáp muốn ăn hôi từ Cô giáo Tiểu An nhưng lại không biết bản thân mình đang bị lừa!"
"Mấy người phía cô giáo Tiểu An thông minh thật, cố ý đào trên nền đất nhiều cái lỗ như thế. Vấn đề là bọn họ lại giấu cờ trong một cái hố!"
Bởi vì ở dưới đất có rất nhiều hố, nên hố nào bọn họ cũng phải đào lên một lượt rồi bỏ qua cái hố giấu cờ thật sự.
Ngải Trác Giai nhìn những cái hố ngổn ngang trên đất do mấy người đàn ông nhà mình đào lên một lượt, tức đến mức ôm ngực nói: "Tốn hết cả thời gian rồi! Có lẽ bọn họ đều mang cờ theo bên mình?
Không quản đến nữa, chúng ta ra ngoài thấy của ai thì cướp của người đó. 6 bộ mà, dù thế nào cũng phải gom đủ được một bộ chứ? Bây giờ không ổn chút nào." Cô ta hơi híp mắt lại, cười rồi nói: "Nếu quả thật là không ổn thì chúng ta sẽ liên minh với các đội khác, liên minh với đội của Lâu Phát Tường và Vinh Hải Quân bọn họ."
Nhưng đây chỉ là hạ của hạ sách, chỉ có thể đảm bảo ba đội bọn họ nắm chắc vị trí trước trong ba hạng đầu.
Sau khi ra khỏi nhà kho, bọn họ bắt đầu kiếm người liên minh.
An Tri Hạ mang theo ba đứa trẻ đi loanh quanh khắp thôn, cứ vừa gặp mấy vị khách mời khác là sẽ giả vờ đang tìm cờ. Cái dáng vẻ nghiêm túc đó rất dễ lừa qua mặt người khác.
Đợi cho người khác đi qua, cô tự nhiên hướng camera về phía cuộc sống vốn có của người dân trong thôn làng.
Trên núi mây khói lượn lờ, dù là loại tivi nhiều màu hay là tivi đen trắng thì đều đem đến cho người ta cảm giác đẹp như tranh vẽ. Xuyên qua màn hình, mọi người đều cảm thấy lồng ngực mình như đang thả trong không gian rộng lớn mà dễ chịu.
Đông Thị không chỉ có một thôn làng này, cũng có rất nhiều thôn giống như nơi đây, đất rộng người vắng, bên ngoài ruộng nương là vùng cỏ hoang dại tươi tốt che lấp cả đầu người.