"Ông ơi, sao ở đây lại nhiều cỏ dại như vậy ạ?" An Tri Hạ nói ra tiếng lòng của mọi người.
"Đất quá nhiều, chúng tôi lại không có mấy người, trồng không nổi!" Cụ ông cười ha hả nói.
Ông cụ chỉ vào một nơi ở xa: "Đất ở Đông Thị chúng ta rất phì nhiêu, là laoij đất đen. Lúa mạch, lúa gạo trồng ra đều ăn rất ngon.
Các cháu là đến từ Kinh Đô đúng không?
Những năm 60 có không ít các đồng chí từ Trung Bộ đến ăn ở quán chúng tôi.
Chỉ cần cần cù chăm chỉ, mấy cái khác không nói đến thì vấn đề ăn no vẫn ổn cả. Dùng lương thực phù du cũng đủ để đổi lấy cây bông vải cho mùa đông.
Mỗi nhà mỗi hộ đều nuôi gà, vịt, ngỗng và lợn. Thịt ăn bốn mùa không hề thiếu.
"Ông ơi, ông nói đều là thật sao? Bây giờ nước của chúng ta còn có rất nhiều nơi mà bách tính ở đó ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chứ đừng nói đến là có thịt để ăn.
Nếu thật sự là tốt như ông nói, vậy thì Đông Thị từ lâu đã đông đúc người chung sống rồi chứ?"
Ông cụ vuốt lấy râu của mình: "Ai cũng không được tận mắt nhìn thấy, nếu như không phải là vì miếng ăn thúc ép, làm gì có ai muốn xa xứ cơ chứ?
Hơn nữa, thời tiết ở Đông Thị khắc nghiệt hơn nơi các cháu ở một chút, mùa đông lạnh đến nỗi cứng cả tai lại."
"Hơn nữa còn có cả bầy sói thường lui tới!
Nhưng mà, môi trường ở Đông Thị tuy rằng khắc nghiệt nhưng cuộc sống của chúng ta không hề buồn tẻ.
Bận rộn nửa năm trời, dự trữ được cả một căn phòng là lương thực rồi thịt thà.
Mùa đông thì chúng tôi cứ nằm ngây ngốc trên giường đất nóng hừng hực, mỗi ngày đều nghĩ xem nên ăn gì ngon, nào là bánh hấp, bánh mật, sủi cảo,...Từ Đông Thị đổ lại, canh tiết với thịt rồi đủ loại bánh bột ngô...
Nhiều đến mức ta đếm không hết, nếu như các cháu đến vào mùa đông, ta đảm bảo sẽ cho các cháu trải qua mỗi một ngày trong mùa đông không ngày nào giống ngày nào!
Người nào người nấy ăn đến mức béo thêm một vòng nhưng cũng không muốn rời đi."
An Tri Hạ đã từng ăn qua những món đó, trong đầu giờ toàn là một khung cảnh đầy đồ ăn khiến người khác thèm chảy nước miếng!
Cô cũng nuối tiếc mà gật đầu: "Làm gì có ai nói không phải chứ?"
"Để cháu nói, mọi người ở Trung Bộ sống qua mùa đông cũng không hề dễ dàng.
Từ mùa xuân đến tháng mười, nửa năm sau đó không làm gì mà chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi hoặc là đi ra ngoài làm công, so với chúng ta nằm trên giường đất cũng chẳng khác mấy.
Tròng nửa năm số lương thực mà chúng tôi trồng ra được không chỉ để cho bản thân ăn mà còn giao nộp cho quốc gia miễn phí, còn bán không ít cho hợp tác xã, số tiền kiếm được từ đó so với người làm công cũng xấp xỉ nhau."
Khán giả nghe xong thì trong lòng bừng lên một ngọn lửa.
Bọn họ là người thành phố, không thiếu tiền tiêu chỉ là lượng lương thực được cung cấp có hạn. Bọn họ ăn một bữa mì sợi cũng được coi là một bữa thịnh soạn rồi, ngày thường đều ăn bánh bao, bánh bột mì hấp gì đó.
Hơn nữa bọn họ cũng có không ít người thân ở nông thôn, mỗi một đứa choai choai mới lớn của từng nhà cũng phải tính toán. Để bụng không bị đói, có người mẹ nào không tính toán cặn kẽ, những ngày làm nông bận rộn thì ăn một bữa cơm. Còn bình thường một ngày hai bữa, mỗi bữa đều là khoai lang.
Lúc nhàn rỗi thì đi làm thuê, aiz, trong thị trấn làm gì có nhiều nơi để làm thuê như thế?
Nếu như, bọn họ đột nhiên nghĩ đến, nếu như người thân của bọn họ đi đến Đông Thị, vậy thì số nương ruộng bị bỏ đếm không hết ở đó có thể được khai hoang?
Ở đó nương ruộng rất nhiều, những người nông dân chỉ cần có sức một chút thì có thể khai hoang được bao nhiêu? Hơn nữa cỏ dại nhiều như thế, họ hàng thân thích của họ cũng có thể lén lút khai hoang, trợ cấp thêm cho gia đình.