Đợi đến mùa thu hoạch lúa nước và lúa mạch, thân là người cùng quê từ trước đó thì bọn họ cũng sẽ hưởng lây được gì đó.
Bọn họ ngẫm lại phần lớn người ở tam đại đều xuất thân từ bần nông. Không ít các cô các dì cũng đang ở trong thôn nên hiểu biết của họ với hoa màu chắc chắn là có.
Tổ tiết mục có thể lừa người, Cô giáo Tiểu An có thể nâng đỡ, ông cụ có thể đọc phét nhưng hoa màu tươi tốt qua ống kính lại hết sức chân thật, làm thế nào cũng không thể làm giả được.
Những gia cầm gia súc quen thuộc đang có trong thôn đều béo núc ních khiến ai ai cũng thích.
"Ông ơi, cháu thấy trong thôn nuôi không ít gà vịt ngỗng với lợn nhỉ?" Đây là hiện tượng mà ở rất nhiều thôn khác đều không có, đàn đàn lũ lũ gia cầm này thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.
Ông cụ càng đắc ý hơn mà cười nói: "Haha, phải thế không, có rất nhiều người thân của chúng tôi đến đây đều bị dọa cho một trận, còn tưởng rằng hợp tác xã của chúng tôi tổ chức chăn nuôi lớn ý.
Thật ra hai năm này, hệ thống kinh tế được mở ra thì mỗi nhà mỗi hộ chúng tôi nuôi được không ít.
Chúng tôi vẫn là nhờ do có nhiều đất, tùy tiện khai hoang làm nương một nơi, trồng vài loại cây làm thức ăn cho vật nuôi, lương thực, cũng không cần chú trọng việc chăm bón quá.
Chúng nó có thể lớn rất nhanh, rất tốt. Không cần chúng tôi phải lấy giống từ lương thực.
Đương nhiên là nhà mình có thể nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu, còn nuôi thêm vài con chó, con ngỗng thì nhà cũng không cần để ý gì khi đã có hai con vật này trông nhà hộ.
Đợi đến khi trời trở lạnh, thì mổ hơn phân nửa. Phần lớn thì để làm thịt khô, nội tạng, dù là hầm hay xào với rau hoặc hấp thì đều ăn rất ngon.
Còn đến lúc thời tiết ấm trở lại thì dùng giường đất để ấp trứng gia cầm, cho mấy con heo con trú. Năm sau sẽ lại là một năm béo bở!"
An Tri Hạ kinh ngạc hỏi: "Ở chỗ của các ông, thịt bảo quản đủ để ăn ạ?"
"Cái đó thì không cần tiết kiệm." ông cụ cười rồi nói: "Chẳng lẽ các cháu thấy mình đi quay chương trình thì mặt mũi lớn đến mức mọi người trong thôn phải lấy những món ăn ngon nhất, tốt nhất ra chiêu đãi sao?
Chúng tôi là nhiệt tình, hiếu khách nhưng chúng tôi không phải đồ ngốc.
Đương nhiên sẽ chiếu theo điều kiện của gia đình để đối đãi với các cháu."
"Thế nên, bữa cơm mà bọn con được chủ cho thuê nhà đãi là cơm nhà ạ?" An Tri Hạ lần lượt hỏi ra tiếng long của khán giả.
"Đúng vậy." Ông cụ gật đầu.
"Ông, hồi trước thì mọi người vẫn còn được chuyển nhà, bây giờ nhà nước còn cho phép không ạ? Giống như bọn con khi đi ghi hình thì cũng phải xin phép tầng tầng mới được phê chuẩn thư giới thiệu, vẫn còn đình trệ, hạn chế ngày tháng.
Cháu nghĩ có rất nhiều người dân có hoàn cảnh khó khăn có thể thông qua chương trình này cũng muốn thử cảm giác được ăn no mặc ấm như nào."
''Chính phủ có cách xử trí thôi." Ông cụ cười, nhiệt tình nói: " Đất ở Đông Thị chúng tôi phì nhiêu, diện tích cũng lớn chỉ là chẳng có bao nhiêu người đến khai hoang.
Thế nên chính phủ quy định, nếu ai có thể đến đây định cư ngoài việc mỗi người sẽ được cung cấp miễn phí nửa năm lương thực ra thì hợp tác xã còn hỗ trợ xây nhà, ba năm đầu không cần giao nộp lương thực!"
Khán giả nghe xong đều như muốn khóc, lấy chính phủ ra để nói vậy chắc hẳn ông cụ nói đều là sự thật.
Hai tai của bọn họ dựng đứng lên nghe hết sức nghiêm túc, có người còn lấy cả bút ra ghi lại không thì sẽ nhờ mấy người trẻ tuổi trong nhà ghi hộ, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết nhỏ nào đó.
Đợi phần này qua hết, bọn họ không ngồi im lại được nữa. Ai ai cũng dành ra nửa ngày chủ nhật rảnh rỗi cắp túi đi đến nhà người thân.
Bọn họ vừa ra khỏi nhà thì gặp phải hàng xóm thì đều sừng sỡ một lúc, trăm miệng một lời nói: "Hôm nay mọi người ở nhà sao?"