Ở cái thời mà kiếm tiền là một việc khó khăn cùng cực này, một cô bé không được đi học, không biết mặt chữ, thế mà chỉ dựa vào vài câu chỉ điểm của An Tri Hạ, chỉ trong thời gian một tháng rưỡi ngắn ngủi đã nhờ vào việc bán nghệ mà từ không xu dính túi đã kiếm được số tiền lớn đầu tiên. Sau khi trải qua khoảng thời gian mua bán liên tục không ngừng thế mà lại lời được tận gần 5000 đồng!
Khán giả trước màn hình tivi khắp cả nước đều chấn động. Bọn họ rất muốn nghi ngờ, nhưng bọn họ lại là người chứng kiến quá trình Thác Y Hãn từng chút từng chút một kiếm ra tiền.
Thác Y Hãn nếu như nói rằng lấy ra một nửa, hơn nữa còn là hơn 2200 đồng, cũng đồng nghĩa với việc trong người con bé vốn dĩ có hơn 4400 đồng.
Đây là con số kinh khủng đến thế nào chứ!
Nó hoàn toàn có thể mua một căn nhà ở Kinh Đô thời bấy giờ, cũng là tiền lương mười năm trời của vô số công nhân.
Mọi người đều cảm thấy dường như tam quan của mình bị ai đó đánh thật mạnh vào vậy.
Ngải Trác Giai tự véo bản thân một cái, kéo bản thân từ trạng thái sắp ngất trở về dáng vẻ bình thường.
Cô ta tức tối nhìn về phía đứa con gái nhà mình.
Con bé này rốt cuộc đã cất giấu bao nhiêu tâm tư, thế mà có thể tích nhiều tiền như thế ngay dưới mí mắt cô ta.
Cả tâm tâm của Ngải Trác Giai dồn vào việc làm thế nào để giành được giải, rất ít khi để ý đến mấy đứa con trong nhà. Hơn nữa Thác Y Hãn vốn biết mẹ mình là kiểu người như nào, vì vậy cũng cố ý giấu cô ta.
Lần nào cô gái nhỏ cũng nhờ nhân viên công tác đi theo giữ đồ cho mình, cũng giấu kín kha khá người.
"Cô giáo Tiểu An, Thác Y Hãn vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, con bé học còn chưa xong, cơ bản là không biết xài tiền như nào. Lời con bé nói hôm nay thầy đừng coi là thật, đỡ cho sau này lớn rồi nó lại hối hận trước quyết định hôm nay, đến lúc đó chúng tôi biết đi tìm ai đòi tiền đây?
Cô giáo Tiểu An cũng biết nhà chúng tôi có tận tám miệng ăn mà, chỉ tính con trai thôi cũng tận bốn người, sau này không ít chỗ phải bỏ tiền ra mà.
Cô xem, trong nhà chúng tôi còn bao khó khăn thế, lấy đâu ra khả năng giúp người khác chứ.
Tiền này cứ coi như là anh em Thác Y Hãn mượn con bé, đợi sau khi mấy đứa nó kết hôn sinh con hết cả rồi, chúng tôi lại gom góp tiền lại ủng hộ cho công việc của Cô giáo Tiểu An nhé."
Ngải Trác Giai vội vàng mở miệng nói. Cô ta một bên thì khát khao số tiền kia thấm vào tận xương, một bên lại cầm lá cờ đỏ trên tay ra sức duy trì hình ảnh tận tâm tận lực với tập thể với quốc gia, không hề nghĩ đến lợi ích cá nhân.
Khuôn mặt của cô bé hiện lên tia khó xử nói: "Mẹ, trước đây không phải là mẹ ghét bỏ con làm mất mặt mẹ hay sao? Nếu đã như thế, vậy số tiền con dùng mặt mũi của mình để kiếm mà mẹ cũng dám dùng sao?"
"Con cái đứa trẻ này sao lại nói chuyện như thế với mẹ chứ? Tuy rằng mẹ không có đủ năng lực kiếm đủ tiền cho con đến trường đi học nhưng cũng từng dạy cho con biết phải kính già yêu trẻ rồi mà?
Con bây giờ vẫn còn nhỏ, làm gì biết cách tiêu tiền.
Đừng có thấy bản thân mình biết kiếm tiền rồi tiêu mà không nhìn lại, nó sẽ thành một thói quen xấu. Dù là rừng vàng núi bạc cũng sẽ bị con tiêu xài phung phí mà hết.
Mẹ là mẹ của con đó, thay con giữ gìn tiền của vốn là việc của mẹ, chẳng lẽ mẹ sẽ làm hại con sao?
Hơn nữa nhà ai mà không như thế?
Con yên tâm, đợi đến khi về đến nhà, mẹ chắc chắn sẽ đưa con đến trường để đi học, cho đến khi con học không nổi nữa mới thôi."
"Mẹ, con chỉ là đứa trẻ nhưng chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm cho những lời mà bản thân con nói ra sao?"