Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 937

Chương 937 - Chương 937 -

"Con nói rồi, số tiền hơn 2200 đồng này là để quyên góp cho cô nhi viện của Minh Nhật, đã thế thì không thể rút lại được. Nếu không, ngay cả sự trung thực cơ bản nhất con cũng không có, sau này làm gì còn ai muốn làm việc cùng với con nữa? Càng đừng nói đến lúc lên đại học." Thác Y Hãn nắm chặt tay lại thành quyền, nói rõ từng câu từng chữ một.

"Mẹ, thật ra con cũng khá khâm phục mẹ đó.

Ở thành phố, có thể làm một người phụ nữ có vị trí cao như mẹ bây giờ chẳng có mấy người.

Con từ nhỏ đã vì mẹ mà tự hào, kiêu ngạo.

Bởi vì mẹ là một người bảo vệ rừng ưu tú, là một chiến binh bảo vệ đất nước, cũng là trụ cột của gia đình mình."

Ngải Trác Giai nghe con gái nói xong có chút không được tự nhiên, nhưng bản thân lại không nhịn được mà ưỡn người ra một chút.

"Những người khác đều bảo rằng mẹ ham mê quan chức, để được nhận xét là người tiên tiến mà móc nối quan hệ tốt với những người lãnh đạo." Thác Y Hãn cụp mắt xuống, nói từng câu từng chữ.

Sắc mặt của Ngải Trác Giai dần dần trắng bệch ra, nhưng cô ta lại cố hết sức kiềm lại lửa giận cùng sự xấu hổ sắp sửa bạo phát của mình lại.

Cô gái nhỏ không cần lấy hơi, tiếp tục cười nhẹ rồi nói: "Bởi vì điều đó mà có không ít lần con đánh nhau với người ta . Con luôn tranh cãi với người khác rằng trong lòng mẹ của con là một mặt trời tỏa sáng, không hề có suy nghĩ đen tối nào cả.

Bọn họ thật ra đều mang theo mình những ý nghĩ ích kỷ nên không muốn nhìn thấy mẹ của con có được vinh dự nên bịa đặt vô căn cứ.

Mẹ luôn là phương hướng mà con cố gắng tiến về.

Mẹ, mẹ còn là người mẹ trong tim của con từ thuở bé không?"

Cô bé ngẩng đầu lên, trong mắt là sự mong mỏi cùng với sự quấn quýt.

Ngải Trác Giai có gì đó hoảng hốt trong lòng.

Cô ta bước vào làm công việc ở cục lâm nghiệp cũng sắp được hai mươi năm rồi, đã lâu rồi không còn nhớ được tâm trạng ngày đầu tiên bản thân mình được nhận chức.

Hồi hộp, kích động, vui mừng và cả nhiệt huyết thời thanh thiếu muốn cống hiến cho nước nhà, một ước mơ dâng hiến cả đời cho đất nước?

Chẳng bao lâu sau, cô ta quên hết ước mơ của mình.

Trong hoàn cảnh lông gà vỏ tỏi, cứ lục đục đấm đá với nhau từ năm này sang năm nọ, cô ta từ từ trở thành dáng vẻ mà bản thân mình từng ghét, từng khinh thường.

Ngải Trác Giai khó khăn nhếch môi lên, giọng có vẻ khàn khàn nhưng kiên định nói: "Mẹ, mẹ đương nhiên vẫn là người mẹ trong tim của con!"

Nói xong cô ta cũng không đợi Thác Y Hãn đáp lại mà nói tiếp.

Ngải Trác Giai hít vào một hơi thật sâu, quay đầu lại không tiếp tục nhìn đống tiền kia nữa, cắn răng, cười còn khó nhìn hơn cả khóc nói: "Cô giáo Tiểu An, cô cầm lấy tiền mang đi đi.

Chắn chắn vẫn còn rất nhiều người cần sự giúp đỡ của các cô hơn chúng tôi."

Nói xong, sức để cô ta quay người lại như bị rút sạch, chỉ có thể dựa vào Thác Y Hãn đang đi về phía trước.

"Mẹ, mẹ quả thật là một người mẹ tuyệt vời của chúng con, cảm ơn mẹ!" Thác Y Hãn cười nói.

Ngải Trác Giai hơi kéo kéo khóe môi, trong lòng đau không ngừng chảy máu.

"Mẹ, mẹ yên tâm. Từ nay về sau con sẽ chăm chỉ học tập. Đợi đến khi con đỗ đại học, đến Kinh Đô, giống như Cô giáo Tiểu An thì con sẽ mở cho mẹ một cái công ty.

Đến lúc đó mẹ chỉ việc vui vẻ làm một phu nhân, ở nhà đợi kiếm tiền về rồi hưởng thụ!" Cô bé vội vàng nói vài câu dỗ mẹ của mình.

Cô bé lại dùng tông giọng mà chỉ hai người mới có thể nghe được nói: "Mẹ, mẹ nhìn rộng ra một chút. Chúng ta vốn dĩ có cơ hội kiếm được tiền là nhờ có tổ chương trình, hơn nữa còn là trước mặt toàn thể mọi người trong nước.

Nếu như chúng ta không rút ra một nửa số tiền, e là khi chúng ta về đến nhà thì sẽ trở thành nơi đáng chú ý của mấy tên trộm."

Ngải Trác Giai gật đầu mà không còn chút sức nào: "Mẹ đều hiểu cả, nhưng mà là đau từ sâu trong tim.

Cái gọi là rút ra từ nhân dân, dùng nó cho nhân dân, gặp mặt thì chia làm hai, con để cho mẹ từ từ..."

Nhưng cô ta vẫn cắn răng, trao tận tay số tiền cho An Tri Hạ còn không ngừng dặn dò cô.

An Tri Hạ cười gật đầu, nhận lấy số tiền đó hết sức trịnh trọng, mặt nhìn vào ống kính đen như mực, nghiêm túc nói: "An Tri Hạ tôi cam đoan, tất cả những cơ cấu của viện phúc lợi do công ty văn hóa Minh Nhật mở ra đều được sắm sửa công khai, công chứng, chịu trách nhiệm một cách rõ ràng,... Tất cả số tiền mà người dân ủng hộ sẽ được làm cho việc cần thiết nhất!

Hôm nay chúng ta dùng nước để tưới lên đóa hoa của tổ quốc thì ngày mai chúng sẽ trở thành cây đại thụ cao chọc trời, cho chúng ta một cầu trời màu xanh tươi đẹp!"

Khán giả không nhịn được mà vỗ tay liên tục.

Bình Luận (0)
Comment