"Cái này..." Trưởng thôn ngập ngừng nhìn về phía anh em nhà họ An, thấy bọn họ gật đầu, liền nói: "Cứ coi như là bà ta đi. Đồ của cô và thanh niên trí thức Kỳ vẫn sẽ bị tịch thu, để thanh niên trí thức Nhiếp, thanh niên trí thức Hàng, thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Tiểu An tự mình phân phát, như vậy vẫn còn thiếu năm trăm đồng, một ít phiếu và các loại vật phẩm, hai người các cô viết một phiếu nợ, tính bằng công điểm, hoặc là các cô tự chủ động trả hết khoản nợ."
"Thanh niên trí thức Kỳ, cô không có ý kiến chứ?"
"Không có." Cô ta cắn răng nói, đôi mắt cụp xuống tràn đầy hận ý. Cô ta sẽ bắt bọn họ phải trả đủ. Kiếp trước cô ta đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, bây giờ trọng sinh lần nữa, không thể sống cuộc sống kém hơn được.
"Nếu các cô có thể bồi thường tiền phiếu và đồ vật bị đánh cắp, vậy thì tôi sẽ không tố cáo chuyện này, nhưng các cô đã làm chuyện sai, nhất định phải nhận hình phạt tương ứng." Trưởng thôn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Các cô hãy tiếp nhận cải tạo giống như đám người sống trong chuồng bò đi, phụ trách ủ phân, cọ rửa nhà vệ sinh công cộng, khơi thông mương nước, lao động nặng nhọc trong ngày mùa đi. Khi nào các người trả hết khoản nợ thì hẵng quay về sản xuất bình thường."
Kỳ Vân Lan gật đầu, khàn giọng nói tiếng được.
An Tri Hạ chớp chớp mắt, chẳng lẽ bọn họ lại làm trợ thủ, tạo ra bao nhiêu cơ hội để nữ chính và đại lão hiếm khi thấy mặt ở chung một chỗ với nhau sao? Chẳng biết làm thế nào mà nữ chính người đầy vết nhơ bốc mùi, lại có thể trở thành bạn nữ duy nhất của đại lão.
Và làm thế nào để phát triển tuyến tình cảm với nam chính hơi có bệnh thích sạch sẽ?
An Tri Hạ liếc nhìn anh trai, tay làm vài động tác, sau đó giật mình mở miệng nói: "Trưởng thôn, hai anh em chúng cháu muốn ở riêng, xảy ra chuyện này, chúng cháu không muốn sống chung một căn phòng, cùng dưới một mái hiên với bọn họ nữa, tránh khỏi lo lắng bị bọn họ trả thù."
"Không phải bác không muốn cho bọn họ dọn ra ngoài, mà là thôn chúng ta có rất ít phòng có thể ở được. Hai người bọn họ lại là con gái, đi đâu cũng không an toàn." Trưởng thôn tưởng bọn họ khi hài lòng với quyết định của mình, kiên nhẫn giải thích nói.
"Trưởng thôn, không cần bọn họ dọn đi. Là hai anh em chúng cháu thích yên tĩnh, muốn sống ở khu ít người qua lại." An Tri Thu vội vàng cười giải thích: "Yêu cầu của chúng cháu cũng không nhiều, chỉ cần một căn nhà bỏ hoang nào đó trong thôn là được. Dù sao thời tiết cũng càng ngày càng ấm rồi, chúng cháu sẽ từ từ tự mình sửa chữa, nhất định sẽ không quấy rầy thôn dân, cũng không chậm trễ công việc."
Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là như vậy. Ông ấy sợ người trẻ tuổi ghen ghét quá độ, trước mắt giao người cho cục cảnh sát thì vui vẻ, nhưng sau này gặp lại sẽ xấu hổ day dứt cả đời. Đương nhiên danh dự của thôn Hà Đường cũng cần mọi người chung sức xây dựng, tuyệt đối không thể để thôn dân vì hai cục cứt chuột này mà mất mặt trước các thôn khác.
Niên đại này chính là thời kỳ như vậy, nếu ở bất cứ thôn nào có một người bị xử bắn, người trong thôn đều sẽ bị ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng. Bọn nhỏ đi học, tham gia quân ngũ, tìm đối tượng, có cái nào mà không phải thẩm tra?
Vì vậy, ông ấy cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của bọn họ, suy nghĩ một lúc: "Có rất nhiều căn nhà bỏ hoang trong làng. Đều là những căn nhà cũ không thể sửa chữa, thế nên mới xây những căn nhà mới khác, Bị bỏ lại nhiều năm như vậy, tất cả đều sụp đổ mất dạng rồi. Nếu như nói về nhà có thể ở được, thì thật sự có một cái!"
"Một ông cụ già không vợ con đã qua đời từ năm ngoái, nhà ở thuộc về của chung. Người trong thôn cảm thấy sống trong nhà có người chết là xui xẻo, nên không ai thèm đến nhận, đã bỏ hoang mấy tháng nay rồi."
"Vốn dĩ ông ấy có một người anh trai và một đứa em trai, ba anh em rất thân thiết, lớn lên cùng nhau xây một cái sân viện, vách tường thông suốt. Nhưng vào những năm đói kém, anh em trai của ông ấy đi ăn xin đã ở lại nơi khác, thế là cho ông ấy hết nhà ở."
"Mỗi căn đều không quá lớn, nhỏ hơn một nửa so với những gia đình khác phân chia sân viện, cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân người khác không muốn tiếp nhận."
"Các cháu có muốn xem thử không?"