Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 955

Chương 955 - Chương 955 -

Phan Hỷ Vũ tiếp lời: "Lúc Tiểu Thảo đến đài truyền hình của thành phố, đôi giày cỏ đã mòn hết, bàn chân nhỏ phồng rộp, nổi đầy bọng nước. Tóc tai dính bẩn, quần áo cũng rách hết cả.

Mọi người nghĩ xem, tháng mười ở tây bắc đã lạnh lắm rồi, gió thổi như dao cứa vào thịt. Người lớn còn không chịu nổi, huống chi một đứa trẻ?"

Phan Hỷ Vũ thở dài cầm lấy mấy tấm ảnh, cô bé trong ảnh dáng vẻ mệt mỏi ủ rũ trông còn không bằng người ăn xin ven đường, nhưng đôi mắt lấp lánh kia lại có thể dễ dàng khắc sâu trong đầu mọi người.

"Hoàn cảnh của thôn Hướng Dương rất khó khăn, để đảm bảo ghi hình chương trình, chúng tôi đã cho một nhân viên định cư ở đó dưới danh nghĩa họ hàng của gia đình tham gia hoán đổi, trong đó có một người là thầy thuốc trung y!" Tiểu Ngũ cũng cười nói.

"Bạn nhỏ Tiêu Tuấn phải đối mặt với khá nhiều thách thức đấy, nếu em có thể hoàn thành lịch trình quay phim trong hai tháng, Công ty Văn hoá Minh Nhật của chúng tôi sẽ thỏa mãn một mong muốn hợp lý của em."

Gương mặt Tiêu Tuấn tối sầm, cậu bé nhìn cô nhóc trong ảnh, trong đầu bắt đầu tưởng ra những hình ảnh lộn xộn về cái vẻ bần cùng trong tương lai của bản thân là cả người cậu nhóc khó chịu, nhưng cậu chàng cũng sĩ diện lắm, kiên quyết cắn răng chịu đựng, quyết không tỏ ra yếu thế với mẹ mình.

Nhóm khách mời thứ hai là một cô bé xinh đẹp và nũng nịu vừa tròn tám tuổi đến từ thành phố N.

Cô bé khóc đến mức khó thở, hiện tại đang không ngừng nấc cụt, kéo tay mẹ mình thút thít: "Mẹ ơi, sau này con sẽ nghe lời mà. Mẹ đừng đuổi con đi, được không mẹ? Con không bắt nạt em nữa đâu."

Trái ngược với hình ảnh đó, một cô bé khác thấp hơn cô nhóc nửa cái đầu đứng bên cạnh nói nhỏ: "Chị, chúng ta là chị em ruột, không có thù sâu oán nặng gì hết á. Chị đừng nghĩ cha mẹ dành hết tình yêu cho em, cha mẹ cũng thương chị, chỉ là chị không chịu nhìn nhận thôi.

Gia đình chúng ta hạnh phúc biết bao, đợi sau khi chị tham giá tiết mục này xong, trở về nhà là chị nhận ra ngay thôi.

Về sau chúng ta sẽ nắm tay nhau đi học, rồi học ở cùng một trường đại học, làm việc ở cùng công ty luôn!"

Cô chị gái dữ tợn lườm cô em một cái: "Tao không cần mày giả vờ tốt bụng!"

"Ôn Tĩnh Thu! Con vừa nói sau này không bắt nạt em gái nữa kia mà, nước bọt còn chưa khô đã quát em thế hả?

Đó là em gái của con, sao con không chịu nhường em một chút? Cha mẹ có để con thiếu ăn thiếu mặc hay không mà cái gì cũng phải tranh cho bằng được thế hả!

Con còn nhỏ mà không nhường nhịn người khác được một tí, đây là em gái ruột thịt của con đấy. Đợi sau này cha mẹ già rồi có nhờ cậy con chăm sóc hai cái thân già này hay không? Phỏng chừng chỉ nhờ được em gái con thôi!"

Người phụ nữ vừa lên tiếng mặc một chiếc áo khoác màu nâu đậm, áo len cao cổ màu đỏ, tóc được uốn thành một sóng xoăn lớn xõa tung trên vai, bà ấy đeo một chiếc túi bằng da màu đen sáng bóng, quần đen được bỏ gọn vào giày da.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa gay mũi, người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ, cả người toát lên thứ khí chất đều mê hoặc.

Khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười thờ ơ trên khuôn mặt khiến khán giả không tìm được bất cứ sự dịu dàng nào trên người mẹ Ôn.

Ôn Tĩnh Thu ngây ngẩn, dùng hết sức lau đi nước mắt trên mặt.

"Cha cũng nghĩ như vậy sao? Hay là cha và ông bà hoàn toàn không biết chuyện con tới nơi này?"

Trên mặt mẹ Ôn thoáng hiện bối rối, hừ một cái: "Mẹ là mẹ ruột của con, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này mà mẹ cũng không quyết được? Họ biết thì sao mà không biết thì sao?

Đây là chương trình phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, là tuyên truyền giáo dục, người khác vỡ đầu chảy máu cũng không cướp được quyền tham gia, con có thể đứng đây là nhờ mẹ con đưa tiền nhờ vả người khác nhét con vào đấy. Con ngoan ngoãn tham gia chương trình cho mẹ, không được gây sự đâu đấy, hai tháng nữa mẹ quay lại đón!"

Bình Luận (0)
Comment