Ôn Tĩnh Thu mới tám tuổi, trên mặt đã có chút bi thương không phù hợp với tuổi tác: "Mẹ ơi, mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?"
"Đương nhiên, nếu không phải thì tao đã tiễn mày đi lâu rồi!" Mẹ Ôn giận dữ quát lên
"Vâng, con đi." Cô nhóc mặc kệ hình tượng, cứ thế lau hết nước mắt nước mũi lên tay áo, như thể đã ra một quyết định rất quan trọng, cuối cùng cũng chấp nhận số mệnh vậy.
Nhưng cô bé trông buồn hơn hẳn.
Gia đình hoán đổi với cô bé là gia đình Sơn Vĩ Nguyên. Mặc dù cả nhà ở quê nhưng cũng không phải hộ nghèo, có thể được coi là một nhà có điều kiện trong làng.
Ông nội của Sơn Vĩ Nguyên là trưởng thôn Thạch Nham thuộc tỉnh Nam, chú hai đi bộ đội, giờ đang giữ chức tiểu đoàn trưởng, chú ba làm đầu bếp căng tin cho nhà máy lớn của thị trấn, cô út là nhân viên bán hàng của cửa hàng mậu dịch, có thể nói là gia đình chuẩn mực đáng hâm mộ của dân làng khắp mười dặm tám xã.
Sơn Vĩ Nguyên là trưởng tôn nên đương nhiên được cả nhà yêu thương hết mực, phải nói là cậu bé có địa vị đặc biệt nhất nhà.
Nhưng dù thế cậu bé lại không hề có tính xấu, điểm nào cũng tốt, lịch sự, hiếu thảo, siêng năng, tuy có hơi ham chơi lười học nhưng cũng có sự tinh nghịch và hoạt bát của một đứa trẻ nên có. Có lẽ tất cả sự thông minh của cậu nhóc đều dồn hết vào việc bày trò với người lớn.
Để đứa bé có thể hiểu được lợi ích của việc học, phụ huynh nhà họ Sơn muốn mượn chương trình giúp cậu bé hiểu biết thêm một chút, muốn cậu hiểu thế giới bên ngoài rất rộng lớn và tươi đẹp, hi vọng sau hai tháng tham gia, cậu bé có thể chăm chỉ học tập, cá chép hóa rồng!
Nhóm khách mời thứ ba là Chung Khang Lạc đến từ thành phố Thượng Hải. Lúc mang thai cậu thì mẹ cậu bé đang là thanh niên xung phong về quê tăng gia sản xuất, vì sức khỏe bà Chung yếu, sợ khó có con nữa, nên bà dắt theo con về thành phố.
Chưa đầy nửa năm sau, bà dắt theo Chung Khang Lạc đi lấy chồng mới. Vì không muốn người chồng mới thấy khó chịu, cộng thêm việc bà cũng không muốn nhớ lại chồng cũ nên bà rất lạnh nhạt với Chung Khang Nhạc, càng không nói đến việc sau đó bà lại sinh một đứa khác.
Chung Khang Lạc gần như trở thành người vô hình trong gia đình. Quần áo chật cũng không ai lo, may mà hàng xóm thương tình cho cậu bé một bộ quần áo khác, ăn cũng chỉ vừa đủ để không chết được thôi, đừng nói đến chuyện được đi học.
Nhưng dù vậy, cậu bé vẫn sống rất ngoan cường.
Nghe tin Công ty Văn hoá Minh Nhật mới mở phát triển chương trình truyền hình trực tiếp quy mô lớn mang tên "Cha mẹ tập sự", hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực đẩy cậu bé đi kiếm tiền.
Chung quy Công ty Văn hoá Minh Nhật cũng có tiền, hợp đồng có ghi rõ khách mời nhí tham gia có thể nhận được tiền thưởng là một nghìn tệ, các cha mẹ đồng ý hợp tác cũng sẽ nhận được hai trăm tệ trợ cấp!
Hơn nữa, Chung Khang Lạc đi nông thôn trải nghiệm cuộc sống, đồng nghĩa với việc sẽ còn có những đứa trẻ từ nông thôn đến nhà bọn họ. Vợ chồng họ cũng có cơ hội nổi tiếng như các con.
Chung Khang Lạc cúi đầu im lặng, không giao tiếp với bất cứ ai. Đứa nhỏ mười ba tuổi thế nhưng chỉ cao bằng Tiêu Tuấn mười tuổi, tuy rằng có nguyên nhân vùng miền trong đó, nhưng vóc người gầy gò của cậu bé trông cũng không khá hơn Cố Tiểu Thảo là bao.
Quần áo cậu bé mặc thì khá mới, nhưng đối với cậu lại rộng thùng thình, giống như chỉ đưa cậu bé mặc tạm quần áo của anh trai mà thôi, đâu giống cái gia đình bốn người đứng cạnh cậu bé đâu, chỉnh tề đến nỗi phát sáng.
"Thằng bé nhà tôi hướng nội ít nói quá, bình thường nói với nó năm câu nó cũng chỉ ừ lại một chữ. Hy vọng nó về quê sẽ thay đổi tính tình, nếu không chờ nó lớn lên lại bị vợ đè lên đầu lên cổ bắt nạt tới chết mất thôi?" Bà Chung cười dịu dàng, bà ta vuốt ve đầu con trai lớn ra vẻ mình là mẹ hiền.