Cô đích thân đưa đám trẻ đến cửa thang máy, mỉm cười nói: "Gần nhà của mọi người đều có nhân viên của chương trình, thế nên các em phải sử dụng cái đầu của mình để tìm ra ai là người cung cấp thông tin, chuyện này có liên quan đến việc các em có thể liên lạc với tổ chức hay không.
Ám hiệu là: Phóng mắt nhìn ra xa ngàn dặm, người cung cấp thông tin sẽ trả lời: Nhớ mặc quần dài!"
Mỗi đứa trẻ đều nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, đặc biệt là cô bé Cố Tiểu Thảo và cậu bé Chung Khang Lạc không được đi học. Cả hai đều cố gắng nhai nuốt từng từ một, khuôn mặt nhỏ mang theo sự trang trọng và thiêng liêng không thể giải thích được.
An Tri Hạ khẽ thở dài, sờ sờ đầu hai em: "Trong hai tháng tới, mỗi ngày chị sẽ dạy cho các em vài thứ, sau khi chương trình kết thúc, chúng ta sẽ xem xét tình hình sao đã, nhưng chị cam đoan, chỉ cần các em muốn, các em nhất định sẽ được đi học như những bạn khác. Dù sau này thành tích của các em có ra sao, tối thiểu cũng tốt hơn việc không biết một chữ nào."
Hai đứa trẻ dùng sức gật đầu, cái miệng nhỏ cũng không ngừng ríu rít cảm ơn.
Đôi mắt của hai em nhòe đi vì nước mắt, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười có thể làm tan chảy cả núi sông.
Khán giả ở phía trước của tivi cũng vô cùng cảm động, tất nhiên tai của mấy đứa trẻ đang ngồi cạnh các vị phụ huynh lại đau thêm một tí.
Đám trẻ có nửa giờ sinh hoạt cá nhân. Một nhóm nhỏ gồm hai thành viên sẽ trao đổi chi tiết với nhau và bày tỏ mong muốn của bản thân.
Khi trở lại phòng hội nghị, các em sẽ gặp gỡ cha mẹ mới, nói lời tạm biệt với nhau và di chuyển đến ngôi nhà mới.
Tiêu Tuấn tính cách bướng bỉnh, nhưng sự giáo dục cẩn thận trong suốt mười năm vẫn còn đó, Tiêu Tuấn là một cậu bé kiêu ngạo nhưng cũng cao quý. Những dịp đến Thượng Hải thăm ông bà ngoại, cậu bé luôn ngoan ngoãn ngồi trên sập chơi với các chị các em, không thì vừa ăn vừa chơi rất vui vẻ.
Nhưng chờ đến khi cậu đi theo anh cả nhà họ Cố cõng mẹ thu dọn xong túi hành lý không phải quá lớn rồi chạy vội ra ga xe lửa, lại nhận được tin chỉ mua được vé đứng. Tiêu Tuấn nhớ lại bao lần bản thân nằm trong toa xe có giường mềm, rồi hả hê nhìn ngó sự nhộn nhịp của toa xe đứng, nhưng bây giờ lại đến lượt mình tự trải nghiệm cái cảm giác ấy.
Mặt Tiêu Tuấn xanh mét, chân như mọc rễ tại chỗ.
Anh cả Cố thật thà, sợ cậu ấm này đi lạc nên cố kéo ba lô của Tiêu Tuấn ra sức chen chúc qua dòng người.
Anh cả Cố là một trong những lao động chính trong nhà, nên nhìn thì gầy yếu nhưng anh khỏe vô cùng, xông trái đụng phải một hồi đã kéo được cậu nhóc chen ra phía trước, xông lên toa xe, bỏ lại một loạt thợ quay phim ở phía sau!
Cũng may mà tổ tiết mục đã có dự kiến trước khi đặt máy quay phim mini trên người và trên hành lý của Tiêu Tuấn, thông qua hình ảnh lắc lư không ngừng và âm thanh ồn ào, miễn cưỡng bắt được vẻ tam quan bị đả kích mạnh mẽ của thiếu niên nhỏ.
Khán giả có chút không đành lòng, cuộc sống mới chỉ mới bắt đầu, còn hai tháng với hoàn cảnh còn gian khổ hơn bây giờ cần cậu bé vượt qua.
Đứa nhóc nhà nào cũng được xách đến trước tivi, nghe cha mẹ đe dọa: "Đã nhìn thấy chưa, nếu con không vâng lời, không học tập chăm chỉ thì cha mẹ sẽ gửi con đến chương trình "Cha mẹ tập sự". Để những đứa trẻ muốn học cách vâng lời đến nhà của chúng ta, đi đến trường học của con, ăn thức ăn ngon của con, mặc quần áo mới và giày dép mới của con. Còn con thì phải đi đến vùng nông thôn để chịu đựng kham khổ!"