Bọn nhỏ rất đơn thuần, lại là lần đầu tiên bị cha mẹ hù dọa như thế, trước mặt lại còn có một cậu chủ nhỏ xuất thân từ gia tộc giàu có làm ví dụ sống động. Trong lòng bọn nhỏ lập tức tràn ngập sợ hãi, liên tục gật đầu cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời và học tập thật tốt.
Lúc này các bậc phụ huynh mới hài lòng tiếp tục kéo đứa bé đang nửa vui sướng nửa lo lắng khi người khác gặp họa xem tivi.
Vì Kinh Đô là ga khởi hành nên trên xe buýt vẫn còn nhiều ghế trống.
Anh Cố rất có kinh nghiệm, tìm một chỗ tương đối rộng rãi từ chỗ nối hai toa xe, đặt hành lý xuống đất, lau mồ hôi trên trán rồi ngây thơ cười nói: "Tiêu Tuấn, em mau đặt túi xuống đất để chiếm chỗ cho mình đi, nếu không khi người phía sau đi lên thì ngay cả chỗ để chân chúng ta cũng không có đâu!"
Nói xong anh ta thấy Tiêu Tuấn không có phản ứng gì, nên tiến lên tháo ba lô phía sau cậu bé ném xuống đất luôn.
"Túi của em..." Sắc mặt Tiêu Tuấn khó coi nhìn mặt đất bẩn thỉu, trong hơi thở là các loại mùi chua thối xen lẫn. Cậu bé vội vàng đưa cánh tay lên để che miệng và mũi của mình.
Hành khách không ngừng chen chúc vào bên trong, lập tức chèn thiếu niên vốn không quá cường tráng xuống đất.
Lúc này anh Cố đã dùng thân như hổ của mình chiếm thêm mấy vị trí, sau khi nhân viên công tác phía sau đi lên mới mỉm cười tránh ra.
Mỗi khách mời nhỏ đều đi cùng đạo diễn, biên đạo, quay phim, trợ lý, kỹ thuật viên, kế toán và chín người khác. Mỗi người còn có nhiệm vụ dẫn dắt một học viên. Cho nên đoàn người bọn họ có đông đảo gần hai mươi người, cùng với rất nhiều máy móc bao gồm cả tivi!
Tuy nhiên họ là nhân viên, vì vậy công ty đã mua giường ngủ và ghế cứng để họ có thể nghỉ ngơi và quay phim.
Một quay phim, một người học việc và một trợ lý ngồi đối diện với họ.
Đến khi tàu khởi hành thì đã là giữa trưa, nhân viên làm việc thay phiên nhau đi ăn cơm. Một quay phim thực tập không thể không bắt đầu chụp ảnh, giới thiệu: "Chiếc xe đã rời Kinh Đô, công ty đã mua cho chúng tôi mười giường nằm, tám ghế cứng."
Mặc dù Kinh Đô là nhà ga khởi hành, nhưng ở trên tàu, đặc biệt là các toa xe đi về phía Tây Bắc thành phố Thiểm Tây có không ít người, ghế cứng cũng không còn chỗ trống, một số đồng chí còn ngồi dọc cả lối đi và cửa ra vào."
Thật ra chỉ anh ta chỉ quay phim cho vui thôi, nếu ở đơn vị khác thì chắc chắn không được phép, dù sao kinh phí cũng không hề thấp. Nhưng công ty Văn hóa Minh Nhật giàu nứt đố đổ vách, trước khi bọn họ xuất phát, An Tri Hạ đã đặc biệt dặn dò, phàm là hình ảnh bọn họ cảm thấy thú vị, có ý nghĩa thì đều có thể quay chụp lại.
Một là thu thập tài liệu, hai là rèn luyện để nâng cao kỹ năng của họ.
Nhưng anh ta lại không biết hình ảnh lúc này vừa vặn bị cắt lên livestream, vẫn hưng trí bừng bừng dùng giọng điệu nhà quê kia lẩm bẩm: "Đây là đạo diễn, biên đạo, kỹ thuật viên của tổ chúng ta, và kế toán Tiểu Tiền nắm giữ quyền lực tiền tài của chúng ta nữa!"
Mọi người cười xôn xao vẫy tay chào hỏi.
"Đồng chí Tiểu Tiền, buổi trưa chúng ta ăn gì vậy?"
Tiểu Tiền là một thiếu niên. Cậu lấy một mảnh giấy từ trong túi của mình, sau đó lắc lắc rồi mỉm cười nói: "Tôi đã học hỏi kinh nghiệm từ các đồng nghiệp của mình rồi! Bà chủ Tiểu An nói, chúng ta đi theo quay chụp rất vất vả, nhất định phải kín tiếng và cần nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Công ty sẽ phụ trách ba bữa ăn một ngày và chi phí đi lại, sau khi quay xong, còn cho phép mọi người chơi hai ngày ở thành phố Thiểm Tây để mua một ít đặc sản về cho gia đình.
Sau khi trở về, giải thưởng hiệu suất cũng sẽ vô cùng phong phú!"