Tầm mắt khán giả lập tức di chuyển về phía mẹ Ôn.
Hiện tại cha Ôn rất có tiền đồ, cũng rất có tiếng nói ở trước mặt lãnh đạo.
Cho nên mấy năm nay, mẹ Ôn vẫn luôn tự cho mình là một bà chủ cao quý, nhưng rốt cuộc bà ta vẫn lớn lên ở trong một thành phố nhỏ, bản lĩnh không tới nơi tới chốn, vẻ mặt khó coi lúc này đã lọt vào trong mắt khán giả trước tivi.
Kém xa mẹ Tiêu, cũng khiến khán giả tin lời Ôn Tĩnh Thu năm phần.
"Anh trai nhỏ ơi, không có chuyện gì đâu nha." Ôn Giai Đồng cười ấm áp mềm mại nói: "Mẹ em là dịu dàng thiện lương nhất. Bây giờ chắc mẹ lo lắng cho chị gái đó."
Sơn Vĩ Nguyên liếc Ôn Giai Đồng một cái, con thỏ nhỏ này rất có đạo hạnh nha.
Mẹ Ôn cũng điều chỉnh lại sắc mặt xong, bà ta cười khẽ rồi một lần nữa nắm lấy tay cậu nhóc: "Đúng vậy, Tĩnh Thu nhà mẹ chưa từng rời khỏi mẹ bao giờ. Mặc dù tính tình của con bé khó chiều, luôn hung dữ với em gái, lại không chịu học tập làm cho mẹ tức giận, nhưng con bé vẫn là miếng thịt rơi xuống trên người mẹ, mẹ không nhớ thì ai nhớ con bé đây?
Hy vọng sau hai tháng nay con bé sẽ biết cuộc sống khó khăn, sau khi trở về có thể học tập chăm chỉ, nếu được như vậy thì thì mẹ và cha con bé sẽ được yên lòng."
Nếu như không phải Ôn Tĩnh Thu từng nói mẹ Ôn làm bại hoại thanh danh con gái, thì khán giả nghe được những thứ này cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Dù sao bọn họ cũng quở trách con nhà mình như vậy ở trước mặt người khác, nhưng đó chỉ là lời bọn họ trách yêu lại có chút bất đắc dĩ với đứa con nhà mình thôi.
Trách thì trách tại vẻ mặt của mẹ Ôn không đúng chỗ.
Hiện giờ, trong lòng mọi người có chút vi diệu, ngọn lửa nhưng mài* đang hừng hực thiêu đốt.
*nhưng mài: Hóng chuyện, hóng drama
"Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi." Sơn Vĩ Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc cười ngây ngô vỗ vỗ ngực nói: "Cha mẹ con cũng chê con ăn nhiều lại còn khờ khạo, nên đã đưa con tới đây gây họa cho nhà người khác.
Mẹ không ghét bỏ con là được, em gái cũng là một người dịu dàng hiểu chuyện.
Hi hi, mẹ ơi, trên người con có bọ chét với cả con rận nữa, chúng ta đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị để mua cho con hai hoặc ba bộ quần áo để thay đổi đi, sau đó đi đến nhà tắm để tắm, cuối cùng về nhà ăn tối nha?
Con nghe nói mẹ chỉ ở nhà không đi làm, mẹ phải trông nom con cẩn thận nha.
Mẹ con bảo, nhất định phải chuyển cho mẹ câu nói này, nếu không mẹ không để ý, con làm gì đó ngu ngốc thì người mất mặt vẫn là mẹ."
Cơ bắp trên mặt mẹ Ôn có chút cứng ngắc, bà ta liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người rồi cảm thấy khó chịu khắp người, giống như là những thứ nhỏ kia đã nhảy lên người bà ta vậy.
Nhưng mà đối mặt với camera ở khắp mọi nơi, bà ta không dám ghét bỏ nữa, chỉ có thể kìm nén xúc động muốn bỏ chạy xuống, liên tục gật đầu. Vì để nhà mình không bị những thứ này chiếm cứ, nếu không bà ta sẽ không kiên trì làm mấy việc coi tiền như rác này đâu.
Ngẫm lại một ngàn hai trăm khối tiền trên hợp đồng, trong lòng bà ta mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Tuy rằng cha Ôn là một lãnh đạo nhỏ, lương mỗi tháng một trăm khối, nhưng cũng nhìn xe hơi thở dài. Công ty văn hóa Minh Nhật nằm ở vùng ngoại ô, ba người nhà họ Ôn là một đường đi xe buýt đến, nên khi trở về đương nhiên cũng phải đi xe buýt, phía sau bọn họ có một quay phim, một trợ lý đi theo. Hai người đều trang điểm một phen nên trông không khác gì những hành khách xung quanh.