Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 969

Chương 969 - Chương 969 -

Đừng nói đến cha Sơn, mà ngay cả người đối diện nghe xong cũng nhịn không được cảm thán: "Trẻ con không biết nói dối, ít nhất ánh mắt và động tác nhỏ của chúng không thể lừa được người khác.

Dì tin cháu!

Có rất nhiều bậc cha mẹ thiên vị, nhưng thiên vị đến mức độ này như nhà của cháu thì thực sự rất ít.

Đứa nhỏ là miếng thịt rơi xuống từ trên người mẹ, nếu như không phải có thâm cừu đại hận gì thì ai sẽ làm bại hoại thanh danh con gái nhà mình ở khắp nơi?"

"Cô bé à, vậy cháu phải biết tính toán, học tập cho thật giỏi, ăn no, không bị đói rét là được. Những thứ khác đều không quan trọng, cháu có thể dựa vào cha mẹ mấy năm hay mười mấy năm, nhưng có thể dựa vào bọn họ cả đời sao?

Bản lĩnh của mình mới là bản lĩnh thật!"

Mọi người đều an ủi và động viên cô bé.

Ôn Tĩnh Thu sửng sốt một chút, khóe môi tràn ra nụ cười làm cho vẻ u buồn trên khuôn mặt nhỏ bé bị xua tan hơn phân nửa. Cô bé gật đầu thật mạnh: "Cháu cũng nghĩ như thế, vì vậy cháu không so đo nhiều như vậy đâu.

Từ khi cháu bắt đầu nhận thức, mỗi ngày ăn bất cứ thứ gì cháu sẽ vẽ ra, chờ đến khi cháu lớn lên sẽ kiếm tiền trả lại gấp đôi cho bọn họ!"

Cô gái nhỏ như vậy mà đã tính toán rõ ràng với cha mẹ, mọi người cũng không cảm thấy cô bé lòng dạ ác độc hoặc là quá bạc tình, mà càng đau lòng cô bé nhiều hơn.

Cha Sơn lại dặn dò nhân viên đi cùng trông coi cô bé, còn ông thì đến toa đồ ăn mua một phần cơm thịt kho tàu, trên đó đặt một quả trứng trà đã lột vỏ, còn có một miếng cá chiên, nhét vào tay cô bé nói: "Ở trên xe thì con chịu khó ăn đỡ một chút. Ở thôn Thạch Nham của cha không thiếu thứ gì, nhà nào cũng nuôi mấy con lợn béo, còn có rất nhiều gia cầm.

Các con sông xung quanh làng cũng toàn là cá béo, chờ đến lúc đóng băng, chúng ta sẽ đục băng bắt cá!"

Ôn Tĩnh Thu gật đầu thật mạnh: "Vâng chú, cháu sẽ làm việc thật tốt để trả tiền cơm!"

"Cô bé ngốc nhà con, con có một nhúm như vậy thì có thể ăn được bao nhiêu? Không cần đến lượt con." Cha Sơn cười ha hả: "Nguyên Tử nhà cha tầm tuổi con, lượng cơm đã ngang với người lớn rồi, nói ra thì vẫn là nhà cha kiếm lời rồi."

Nghe ông nói như vậy, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ôn Tĩnh Thu phá lệ sáng lên: "Anh Nguyên Tử là người tốt, anh ấy đã đồng ý giúp cháu đòi lại công bẳng đó.

Ha ha, bụng dạ em gái kia của cháu còn nhỏ hơn mũi kim, nếu anh Nguyên Tử bụng phát lực, nhất định có thể làm nó tức chết!"

Cha Sơn nhíu mày rồi cười theo. Thế giới của trẻ em rất đơn thuần.

Ông không lo lắng cho thằng nhóc nhà mình, nó chẳng khác gì một con khỉ cả, có nhân viên tổ tiết mục âm thầm chăm sóc, chẳng những không những không sửa bớt tính nết mà ngược lại còn càng ầm ĩ hơn.

Tuy rằng Sơn Vĩ Nguyên ăn mặc quần áo không thời thượng, nhưng cũng vẫn sạch sẽ gọn gàng. Cậu nhóc đã quen ở trong thôn, màu da lúa mì làm nổi bật hàm răng trắng đến chói mắt, trông thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại không ai biết đứa nhỏ này là một đứa nhóc xấu bụng, kể cả chú hai, chú ba, dì bốn hay những đứa trẻ trong thành phố đều nghe theo cậu nhóc này.

Lúc này cậu nhóc đi lại gần, không hề có chút xa lạ nào mà thản nhiên giữ chặt tay kia của mẹ Ôn, rồi nói: "Mẹ, hai tháng này mẹ chính là mẹ con đúng không? Đây là em gái con sao, đúng là xinh đẹp lắm nha, giống như thỏ trắng nuôi trong nhà con vậy, động một chút đã đỏ mắt."

Mẹ Ôn sửng sốt một chút, vừa định ghét bỏ rút tay ra thì Sơn Vĩ Nguyên lại buông ra trước, giống như bị bà ta hất văng ra. Cậu nhóc vừa rồi còn ngốc nghếch vui vẻ, bây giờ lại vô cùng sợ hãi và lo lắng: "Mẹ ơi, con...Con nói không đúng sao? Có phải là đáng lẽ con không nên gọi mẹ là mẹ ạ? Hay là con không thể coi em ấy là em gái?"

Bình Luận (0)
Comment