Khoé môi Ôn Tĩnh Thu giật nhẹ: "Chú à, chú nói sai rồi, bọn họ đối xử với cháu còn qua loa, thì làm sao có thể để ý đến con trai chú được?
A, không đúng, bọn họ biết mình đang quay chương trình nên chắc chắn sẽ cắn răng giả vờ trong hai tháng!"
Cha Sơn lấy một túi sữa bột từ trong túi ra, rửa cho bà nửa chén đưa qua: "Đây là sữa cô bốn của Nguyên Tử đưa cho, nói đây là thứ cô gái nhỏ trong thành phố thích uống. Con nếm thử xem hương vị thế nào nhé?
Trên đời này không có cha mẹ nào không thương con cái cả.
Có lẽ cha mẹ con sẽ thương em gái con hơn một chút, nhưng tuyệt đối vẫn rất yêu thương con.
Có cha mẹ và con cái nào lại mang thù qua đêm đâu?
Giống như Nguyên Tử vậy, cha cũng đánh nó không ít lần nhưng tình cảm của hai người chúng ta vẫn rất tốt."
Ôn Tĩnh Thu ngửi mùi sữa bột thơm ngọt, rất muốn có cốt khí từ chối hoặc cự tuyệt, nhưng hương vị kia quá mức câu người. Cô bé tự nhủ mình chỉ nếm thử thôi, nhấp một ngụm nhỏ, hơi nóng mang theo cảm giác thơm ngào ngạt chinh phục tế bào toàn thân cô bé.
Cô gái nhỏ nhỏ gầy cầm cái cốc thật lớn, híp mắt nhấp một ngụm nhỏ, giọng điệu nói chuyện với cha Sơn cũng không còn giống như lúc đầu nữa.
Ôn Tĩnh Thu khẽ thở dài như bà cụ non: "Cũng không phải như vậy, chú à, có một khúc hí rất hay, cái gì mà quan hệ huyết thống, máu mủ tình thâm đều là gạt người.
Cha mẹ cũng phải gần gũi con cái một chút thì mới có thể nuôi dưỡng thành tình cảm sâu sắc.
Chú ơi, chú không biết đâu, khi cháu được hai tháng tuổi, mẹ cháu đã lén đưa cháu ngồi xe buýt đến thăm cha ở Kinh đô.
Kết quả là cháu đã bị đánh cắp trên đường đi.
Mẹ cháu sợ người khác chỉ trích, nên sống chết không thừa nhận lúc trước là mình đã đưa cháu đi, ngược lại còn đổ cho bà nội là không trông cháu tử tế, để cho bọn buôn người trộm cháu ngay trước mắt.
Gia đình đã tìm cháu trong một thời gian dài, mãi cho đến khi bà ấy mang thai và sinh em gái cháu thì cháu mới được tìm thấy. Khi đó tất cả tình yêu của bà ấy đều đặt lên người em gái, về phần cháu thì xem như được ông bà nội và bà ngoại thay phiên nhau nuôi lớn.
Nói cũng không sợ chú chê cười, tuy rằng cháu là con nhà thành phố, nhưng ông bà nội cháu đều là nông dân chính gốc, bà ngoại là người thành phố, nhưng bọn họ có rất nhiều cháu trai và cháu gái khác. Vì vậy, kể từ khi có trí nhớ, cháu chưa từng được nếm thử hương vị của sữa bột."
Có lẽ cốc sữa trong ngực này mang cho cô bé quá nhiều hương vị của dịu dàng và hạnh phúc, cho nên cô bé mới không nhịn được nói hết những lời giấu đã lâu ở trong lòng ra trước mặt cả nước.
"Có đôi khi cháu cũng hoài nghi rốt cuộc mình có phải là người nhà họ Ôn hay không. Tại sao mẹ và em gái lại ghét cháu như vậy? Trong mắt người khác, tính khí của cháu không tốt, không biết nhường em gái, tâm thuật bất chính, thành tích học tập kém, thi cử thất bại.
Nhưng bọn họ đâu có nhìn thấy nguyên nhân chân chính.
Em gái mềm mại yếu đuối, nhưng làm chuyện gì xấu đều đẩy lên người cháu. Cháu không cần phải biện minh, vì những gì người khác nhìn thấy là những gì họ sẵn sàng tin tưởng.
Trong viện có những lời không tốt về cháu, không phải do người khác truyền ra ngoài mà là chính mẹ ruột của cháu! Cháu thực sự đã nghe điều đó nhiều lần rồi. Rốt cuộc bà ấy hận cháu đến mức nào mới nói ra những lời đâm vào lòng người như vậy nhỉ?
Cháu học tập không giỏi, à, từ hồi ba bốn tuổi, em gái cháu bắt đầu tham gia vào các lớp học khác nhau, nào là ca hát, nhảy múa, còn có cả lễ giáo. Mà khi cháu sắp đến tuổi đi học mới bị cha cháu cưỡng chế bắt buộc đón tới.
Em gái ba ngày hai lần thân thể không thoải mái, cũng bắt cháu ở nhà chơi cùng. Một lần, hai lần còn dễ nói, nhưng mỗi lần đều là cả một tuần. Nếu cháu có thể theo kịp tiến độ, học tập tốt thì đúng là một thiên tài rồi!"