Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 967

Chương 967 - Chương 967 -

"Ánh mắt của bà chủ lúc nào cũng chuẩn." Bảo mẫu phụ họa cười nói.

Nhân viên quay phim đã bị chặn ở bên ngoài, nhưng hai câu này đã được truyền vào kênh phát sóng trực tiếp.

Khán giả cũng rất tò mò, một cô bé nông thôn đen gầy, khuôn mặt nâu sẫm như vậy, thì có thể xinh đẹp đến mức nào?

Cô gái nhỏ được gột rửa một tầng bụi bẩn, thay sang đồ mặc ở nhà màu xám, làn da đã trắng hơn trước vài tông, nếu lúc trước là than bùn đen, vậy thì bây giờ có thể được gọi là làn da lúa mạch.

Người vừa trắng lên, ngũ quan tinh xảo kia tự nó sẽ có chỗ nổi bật.

Cô gái nhỏ Cố Hiểu Huyên có đôi mắt to, lông mi dày cong vút, chiếc mũi thanh tú rất nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ cũng hồng hồng vương chút ánh sáng óng ánh. Ngoại trừ hai má còn hơi ửng đỏ thì đã có thể dùng từ xinh đẹp để khen ngợi cô bé.

Đã qua giờ cơm trưa, bảo mẫu làm mì trộn tương chiên, bên trên là nước sốt thịt và dưa chuột tươi xanh, cà rốt, hai lát cà chua, còn có một quả trứng chiên dầu béo ngậy.

Cái đầu nhỏ của Cố Hiểu Huyên sắp vùi đầu vào bát rồi.

Buổi tối, cô bé gặp được cha Tiêu, ông nội Tiêu và bà nội Tiêu. Bọn họ đều rất dịu dàng thân thiện, đối xử với cô bé như con cháu trong nhà, còn lấy cả tiền lì xì gặp mặt ra nữa.

Cố Hiểu Huyên từ chối rất lâu nhưng vẫn bị nhét trở lại.

Ánh mắt cô bé phiếm hồng ý, trong sinh mệnh mười năm của mình, rất ít khi cô bé cảm nhận được thân tình. Cha mẹ bị sinh hoạt áp bách đến chết lặng, trong mắt chỉ có con trai, các chị gái thì bận rộn làm việc mỗi ngày, nào có thời gian và sức lực để tạo ra một bầu không khí ấm áp, hạnh phúc nữa?

Nghĩ cách tìm thêm chút đồ ăn từ trong đất chính là sự cố chấp duy nhất trong suốt mười năm của cô bé.

Cố Hiểu Huyên âm thầm quyết định trong hai tháng này sẽ cố gắng hết sức để trả lại thiện ý của nhà họ Tiêu.

Ôn Tĩnh Thu theo cha Sơn ngồi tàu hỏa đi về phía nam của tỉnh.

Mặc dù nhà họ Sơn ở nông thôn nhưng điều kiện gia đình không tệ, nên đã nhờ tổ chương trình mua cho hai vé giường nằm. Cha Sơn vội vàng rót nước cho cô bé, mua mấy thứ đồ ăn vặt nho nhỏ, trên khuôn mặt ngăm đen từ đầu đến cuối vẫn lộ ra ý cười vừa chất phác lại thấp thỏm.

Ông xoa tay và nói: "Con gái, con còn có gì muốn ăn nữa không? Cha sẽ mua cho con.

Chúng ta phải ngồi tàu hoả một ngày mới đến tỉnh phía nam, cha sợ đến đó con sẽ ăn không quen."

Ôn Tĩnh Thu liếc ông một cái, rất muốn nói bọn họ mới là không quen.

Nhưng bất kể ai khi đối mặt với một khuôn mặt tươi cười thì đều rất khó lạnh lùng với người đó, hơn nữa cô bé chỉ là cô gái nhỏ tám tuổi nên chỉ buồn bã nói: "Chú, chú không cần phải đối xử tốt với cháu như vậy đâu.

Đây là ghi hình chương trình chứ không phải thật, chú cứ coi như thu lưu cháu hai tháng là được rồi.

Dù sao mẹ ruột và em gái của cháu cũng không chăm sóc cháu chu đáo giống như chú đâu."

Cô giáo Tiểu An đã từng nói, bọn họ chỉ cần thể hiện những gì chân thật nhất của mình, không cần băn khoăn chuyện đang ghi hình chương trình, dù sao có trời sụp xuống thì cũng có người cao lớn chống đỡ.

Ôn Tĩnh Thu là một cô bé tính tình thẳng thắn, nếu không cũng sẽ không náo loạn đến cứng nhắc với cùng mẹ ruột và em gái như thế.

"Cha..." Thấy cô gái nhỏ đỏ mắt, cha Sơn có chút luống cuống không biết dỗ dành như thế nào, đành nói: "Nhà của cha có ba đứa nhóc, con à, mẹ của Nguyên Tử vô cùng hy vọng mình có thể sinh được một bé gái tri kỷ.

Một cô bé như con một mình đến chỗ của cha, cha mà không chăm sóc cho con thì còn ra thể thống gì nữa.

Hơn nữa người trong nhà con chắc chắc cũng sẽ đối xử với Nguyên Tử không kém."

Bình Luận (0)
Comment