Ngoài ra còn có một số đồ trang sức, khăn quàng cổ, mũ, túi nhỏ và mấy thứ nhỏ linh tinh tổng hợp thành một đống lớn!
Hành trình vẫn chưa kết thúc, mẹ Tiêu dẫn Cố Tiểu Thảo tiếp tục đi cắt tóc.
Cô gái nhỏ không đủ dinh dưỡng nên tóc khô vàng thưa thớt, chỉ dùng hai sợi dây màu đỏ buộc lại.
Sau khi lấy được ý kiến của Cố Tiểu Thảo, bà Tiêu đã nhờ thợ cắt tóc cắt ngắn luôn cho cô bé, trở thành kiểu tóc có độ dài khó chịu.
Tóc Cố Tiểu Thảo mềm mại mảnh khảnh, sau khi được gội sạch kỹ lưỡng và dùng lược bí chải mượt một hồi, sau đó chịu khó ủ thuốc thêm nửa giờ, cuối cùng lại gội lại và chăm sóc.
Tay của mẹ Tiêu sắp nổi cả chuột, khi không còn nhìn thấy một hạt gàu hay một cái trứng chấy nào thì bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua quá trình chăm sóc tóc dịu dàng ấm áp, mái tóc xoăn rối của Cố Tiểu Thảo đã không còn bộ dáng lộn xộn lúc trước, đúng là làm cho người ta nhìn ra chút xinh xắn từ trên người cô bé, cũng bắt đầu có chút tin tưởng lời mẹ Tiêu nói.
Khán giả ngẫm lại hình ảnh của cô bé trước khi bước vào tiệm cắt tóc. Cho dù làm thế nào thì bọn họ cũng không làm được kiểu đối đãi không phân biệt như mẹ Tiêu, rốt cuộc là xuất thân đại gia, tu dưỡng tốt thật đấy!
Xe chạy thẳng vào trong nhà, bảo mẫu nghe thấy âm thanh bèn đi ra, khi nhìn thấy Cố Tiểu Thảo thì sửng sốt, lập tức cười chào hỏi: "Chào bà chủ, đây là cô chủ nhỏ mới của chúng tôi đúng không? Trông thật xinh xắn."
"Đúng vậy, là Cố Tiểu... Ừm." Mẹ Tiêu trầm ngâm giây lát, sau đó cười hỏi Cố Tiểu Thảo: "Con có trong hộ khẩu không?"
"Không có ạ." Cố Tiểu Thảo lắc đầu: "Trong thôn của con có rất nhiều bạn nữ, bao gồm cả bốn chị gái đã lấy chồng của con nữa, đều phải đến lúc gả sang thôn khác mới có tên trên hộ khẩu để bên nhà chồng được phân thêm ruộng."
"Vậy mẹ đặt cho con một cái tên mới được không? Gọi Tiểu Thảo, giống như một đứa trẻ không ai yêu thương vậy."
Cố Tiểu Thảo liên tục gật đầu: "Tốt quá rồi, người già trong thôn đều nói tên là chuyện lớn liên quan đến cả cuộc đời con người. Những người giàu có trong làng sẽ đặt tên cho con cái của mình, đặc biệt là các bạn trai."
"Cố Hiểu Huyên có được không? Hiểu là bình minh, hiểu biết, mang ý nghĩa tràn đầy sức sống. Còn Huyên là một loại cỏ xinh đẹp, tương truyền có hiệu quả quên đi nỗi buồn và rắc rối, mẹ hy vọng con sẽ hoạt bát ngây thơ và vô tư."
"Cố Hiểu Huyên, Cố, Hiểu, Huyên, thật dễ nghe, mẹ ơi, sau này con sẽ là Cố Hiểu Huyên!" Cô bé vui vẻ và liên tục lẩm bẩm tên của mình, còn vui vẻ và hạnh phúc hơn lúc nhận được quần áo mới.
Tiếp đó, mẹ Tiêu giới thiệu bảo mẫu trong nhà cho cô bé.
Sau khi chuyển hết đồ đạc vào trong nhà, mẹ Tiêu tìm hai bộ quần áo ở nhà còn mới từ trong phòng con trai. Hai bên trong nhà chỉ có một cậu nhóc như vậy nên luôn được dì này, cô kia mua quần áo cho.
Tiêu Tuấn có không ít quần áo còn chưa mặc đến đã chật, vừa lúc lấy ra mặc cho cô gái nhỏ.
Bảo mẫu đã lấy thùng tắm lớn trong nhà ra đổ đầy nước nóng, còn rắc một ít cánh hoa khô và túi thuốc mà mẹ Tiêu lấy từ hiệu thuốc để trị nứt da.
Mẹ Tiêu cũng mau chóng thay sang một bộ quần áo thoải mái, rồi cùng bảo mẫu chà xát cô gái nhỏ đã ngâm đến da thịt mềm nhũn từ trên xuống dưới một lượt!
Trước kia khi gặp chuyện gì thì Cố Hiểu Huyên cũng tự mình mò mẫm, bình thường rửa mặt cũng chỉ qua loa đại khái là xong, chứ đừng nói đến cổ và trên người đã tích thành một lớp bụi bẩn thật dày.
Sau khi đổi ba lần nước, mẹ Tiêu nhìn cô gái nhỏ lông mi dài cong vểnh lên thành hình giọt nước thì sửng sốt một chút, rồi lập tức cười xoa tóc cô bé: "Mẹ đã nói Huyên Huyên nhà ta là một cô gái xinh đẹp rồi mà!"