Mì sợi hoa màu trơn trượt hăng hái, phía trên nằm hiện ra trứng chiên bóng loáng, một nắm hành tây thơm, một nắm đậu phộng xào, vài miếng thịt khô, còn có đậu đũa chua cay.
Ba người chỉ mới ngửi mùi, trong bụng lập tức không nhịn được hợp tấu, âm thanh chiêng trống ồn ào náo động kia cách màn hình nhỏ đều truyền vào trong tai khán giả.
Mọi người không nhịn được cười phun ra tiếng, tiếp tục nhìn ba người kia ăn đến vui vẻ, mì trộn dưới ánh nến đặc biệt hấp dẫn, không bao lâu sau bụng bọn họ cũng bắt đầu kháng nghị.
Cả khán phòng tràn đầy nghi hoặc.
Lúc nào họ xem chương trình do An Tri Hạ tổ chức cũng tốn rất nhiều thức ăn, dù chỉ là bữa cơm bình dân nhưng kiểu gì cũng khiến một số người không chịu nổi, phải ăn thêm một bữa nữa trước khi ngủ.
Sau khi ăn xong, Trọng Khang Lạc đứng ở bên cạnh vừa để tiêu hóa thức ăn, vừa nghe mẹ Địch khoa chân múa tay mô tả về cuộc sống ở kinh đô với chú hai và chú ba từ xa đến.
Khi nghe bà kể, mọi người không kiềm được mà nghi ngờ liệu Kinh Đô ngày nay có phải là Kinh Đô khi xưa không?
Kinh Đô là kinh đô của Hạ Hoa, đương nhiên nó là một trong những thành phố hàng đầu trong cả nước.
Nhưng liệu kinh tế ở đó đã phát triển chưa?
Hiện tại, Kinh Đô chỉ khác một chút so với các địa phương lân cận, ở đó có các con phố sạch sẽ hơn, có những tòa nhà cao tầng và vô số siêu thị lớn nhỏ.
Thực tế, cuộc sống của người dân nơi đây không quá khác biệt so với các thị trấn khác. Mọi gia đình đều phải sống tiết kiệm để qua ngày, hoặc họ sẽ phải đối mặt với việc có nguy cơ sống thiếu thốn hơn vào cuối tháng. Việc may một hoặc hai bộ quần áo cho con cái trong một năm cũng là một việc quan trọng của gia đình.
Thậm chí cả việc nấu món thịt hầm cũng phải được thực hiện một cách bí mật, để tránh làm cho hàng xóm phát hiện mùi thơm và gửi con cái qua nhằm "ăn chực". Và cả cuộc sống hàng ngày của người dân bình thường cũng khó khăn hơn so với các thành phố khác, với nhiều gia đình lớn sống trong căn phòng chỉ rộng vỏn vẹn vài chục mét vuông, rồi thì anh em kết hôn cũng phải chui rúc một chỗ với nhau.
Nhưng người nghe vẫn cười đùa và đón nhận lời khen của bà Địch một cách hoan nghênh, bởi dù cho cuộc sống ở thành phố có khó khăn đến mấy thì cũng không cần nai lưng đào đất cày ruộng quanh năm.
Mọi người đều biết trong cuộc sống, việc giữ gìn mặt mũi rất quan trọng, họ có thể chịu đựng việc ăn ít hơn, mặc ít hơn và ngủ chật hơn một chút. Nhưng đôi khi, việc sống ở thành phố luôn luôn là một thứ gì đó oách hơn ở thôn quê rất nhiều.
Với sự khen ngợi của khán giả, không ai biết phải nói gì nữa. Bà Địch uống một ngụm nước và quyết định kết thúc buổi biểu diễn.
Trọng Khang Lạc nằm ngủ trên cái nệm rộng rãi, cái nệm mềm mại giúp giấc ngủ của cậu bé trở nên ngon hơn. Tấm chăn mỏng mịn vấn vít mang theo mùi nắng, cái mùi khiến con người ta thoải mái như được ngâm trong biển bờ hạnh phúc.
Cậu mỉm cười nhìn ra chiếc cửa sổ đã bị đóng chặt, hơi trầm lắng lên tiếng: "Cha, con đã về rồi!"
Nhưng tiếp sau đó, khuôn mặt của Trọng Khang Lạc bỗng trắng bệch.
Trước đây, khi cậu quyết định theo mẹ rời khỏi nhà, chính là vì muốn thuyết phục cha mình quay lại, nhìn bề ngoài tuy mẹ cậu có vẻ là một người phụ nữ tay yếu chân mềm, nhưng đôi khi bà lại cứng đầu đến mức mười con bò cũng chẳng kéo nổi bà.
Thực tế, Trọng Khang Lạc cũng hiểu, mẹ của mình cực kỳ tính toán. Người bà ấy yêu nhất luôn luôn và vĩnh viễn chỉ có bản thân mình.
Khi bà tái hôn và có thêm con, họ đã từng cãi nhau gay gắt. Trọng Khang Lạc muốn quay về quê hương để tìm cha mình, nhưng ngay khi cậu đề cập đến điều đó, mẹ cậu lập tức với lấy một cái chổi lông gà quật liên tiếp vào người cậu.