Bà ấy gay gắt nói: "Con định trở về làm gì?" Để tất cả mọi người đều biết mẹ đối xử không tốt với con, buộc con phải quay lại nơi xó xỉnh ấy? Hay là nói với mọi người rằng con cũng giống như bao người khác, cuối cùng cũng phải trở về quê hương và bỏ rơi mẹ của mình? Cuộc sống của chúng ta đã ổn định rồi, con đừng làm đảo lộn cuộc đời mẹ bằng mấy lý do nhỏ nhen này! Miễn là mẹ còn thở, con hãy xem như ông ta chết rồi, đừng bao giờ nhắc đến trước mặt mẹ nữa!"
Nếu chỉ để che đậy cho những điều nhảm nhí như thế, Trọng Khang Lạc sẽ phải ở lại để trả ơn cho bà suốt đời.
Sau bao cố gắng, Trọng Khang Lạc đã tìm được đoàn làm phim và lén đến thăm thôn Xã Đông.
Cậu rất phấn khích, vì đây là nơi cậu đã sống suốt chín năm trong quá khứ.
Tuy nhiên, do sợ hãi và đã xa quê hương một khoảng thời gian dài, Trọng Khang Lạc bất ngờ nảy sinh một suy nghĩ: Trong khoảng thời gian bốn năm vắng bóng, liệu cha có giống như mẹ mà tái hôn với người phụ nữ khác không?
Có lẽ là có!
Cha cậu đang trong độ tuổi sung sức, ông còn cả cuộc đời trước mắt, không lý gì phải ở lại vì một người phụ nữ ích kỷ như mẹ.
Khi cha cậu tái hôn, chắc chắn ông sẽ giống như mẹ, trái tim và tâm hồn đều dành cho đứa con riêng với vợ mới. Nếu không, tại sao cậu lại không nhận được bất kỳ tin tức nào từ cha mình?
Trọng Khang Lạc, người luôn ép bản thân phải mạnh mẽ trong bất cứ hoàn cảnh nào, giờ đây lại chui vào trong chăn lặng lẽ khóc thầm.
Đó là một loại tuyệt vọng khi bị cả thế giới bỏ rơi, một tâm hồn đánh mất hy vọng và ánh sáng. Niềm tin là lý do để cậu tiếp tục tồn tại, bây giờ nó đã đột ngột sụp đổ, dường như cậu không còn lý do gì để tồn tại nữa!
"Chuyện gì vậy?" Bà Địch lo sợ con trai không ngủ được, nên đã đến kiểm tra.
Bà đã sống bên Trọng Khang Lạc suốt thời gian qua, mặc dù cậu đã mười ba tuổi, cao lớn hơn cả bà, thậm chí còn lớn hơn cậu bạn của mình, nhưng đối với bà, cậu vẫn chỉ là đứa trẻ đáng yêu mà bà đã chăm sóc từ khi còn trần truồng chạy quanh nhà.
Vì vậy, dường như không có khái niệm về sự phân biệt giới tính, bà đẩy cửa ra và ngó vào trong. Dựa vào ánh trăng chiếu qua cửa sổ, bà nhìn thấy một hình bóng đang run rẩy, bà Địch nhanh chóng bước vào và lật tấm chăn ra.
Đầu của Trọng Khang Lạc không còn bị tấm chăn che khuất, cậu giật mình nhìn lên một cách hoảng sợ. Đôi mắt đỏ lên và ướt đẫm của cậu không còn che giấu được nữa.
"Có chuyện gì vậy? Con bị sao vậy?" Bà Địch ôm chặt lấy cậu, vội vàng hỏi. Bà nghĩ lý do chắc chắn không phải vì cậu nhớ nhà.
Trọng Khang Lạc mím môi, sự bất bình, nỗi buồn đã cố kìm nén hoàn toàn bộc phát khi cậu nhìn vào ánh mắt quan tâm của bà vào một đêm thanh vắng gần vùng nông thôn như vậy.
Trọng Khang Lạc lao mình vào vòng tay bà Địch và òa khóc nức nở.
Giọng nói của một cậu thiếu niên trong giai đoạn dậy thì vốn đã ồm ồm khó nghe, cộng với tiếng khóc nức nở bây giờ, thật sự khiến cậu trông rất đáng thương.
"Dì ơi, con làm gì sai mà cả cha lẫn mẹ đều không chấp nhận con nữa vậy ạ?" Trọng Khang Lạc nằm trong vòng tay bà, thút thít hỏi.
Bà Địch ôm chặt cậu nhóc vào lòng rồi thủ thỉ: "Con là một đứa trẻ tuyệt vời, đẹp trai, hiền lành và nghe lời nữa. Không phải là con không tốt, mà là cha mẹ của con không tốt. Con không thể tự trách mình chỉ vì sai lầm của họ. Khi người khác không quan tâm đến con, con càng phải sống tốt và học cách yêu thương chính mình. Cho dù họ có tệ đến đâu thì con cũng phải trở thành người tốt hơn, chỉ khi đó con mới có thể thu hút được nhiều người yêu quý con."