Chương 101 - Đúng là hết thuốc chữa 2
Đơn giản mà nói thì đây là vụ cá cược bằng công điểm, à, còn phải gánh chịu rủi ro lúa mạch bị hỏng ở trên mặt đất.
Trước đây cô còn tưởng rằng thím Lý không quá xấu, chỉ là lắm mồm thôi. Giờ đây xem ra bà ta cũng là kẻ ức hiếp người thật thà, chậc chậc, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Đến khi cô về sân sau của điểm thanh niên trí thức, Vương Tiểu Mai đang ngồi rửa rau, cô ta làm nông mấy năm nên thu hoạch vụ thu chỉ là chuyện nhỏ, cô ta đã làm xong từ sớm.
Thấy Lâm Ngọc Trúc trở lại, cô ta bê một thau nguyên liệu đã rửa sạch lại gần: “Sao cô về muộn vậy? Cô làm xong nhiệm vụ hôm nay chưa?”
“Để tôi nói cho cô biết, đại đội trưởng thu hoạch vu thu này đang tăng cường quan sát, ông ta chướng mắt những thanh niên trí thức như chúng ta. Nếu như kéo chân sau vào lúc này, chắc chắn lúc chia lương thực, ông ta sẽ xếp cô ở cuối cùng. Cô đừng đâm họng súng này, nếu có danh sách về thị trấn, chắc chắn ông ta sẽ không nói tốt cho cô.”
“Cám ơn cô nhé!” Lâm Ngọc Trúc nghe cô ta lảm nhảm, lỗ tai của cô sắp mọc kén rồi. Hễ cứ rảnh rỗi là cô ta lại nhắc đến danh sách trở về thị trấn.
Vương Tiểu Mai thấy dáng vẻ thờ ơ của Lâm Ngọc Trúc, cũng không biết là do cô mệt hay không muốn nghe cô ta nhắc mãi. Cô ta nghĩ đến lời nói trước khi hai người tách ra lúc nghỉ giữa trưa, cô ta do dự một lát rồi khẽ hỏi: “Câu nói giữa trưa của cô là có ý gì?”
Lâm Ngọc Trúc lảo đảo, cô không ngờ đến bây giờ mà Vương Tiểu Mai vẫn chưa phản ứng kịp…
“Đúng là hết thuốc chữa.” Lâm Ngọc Trúc nhàn nhạt nói.
“Ơ? Ý gì?” Vương Tiểu Mai ngơ ngác, sao lại nghiêm trọng đến mức này rồi?
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nếu lúc giữa trưa cô là Vương Tiểu Mai, sau khi Lý Hướng Vãn nói câu cuối cùng kia, cô không tìm Trương Diễm Thu thì sẽ đến nhà trưởng thôn để tố cáo.
Tố cáo đồng chí Trương Diễm Thu đùa giỡn trêu chọc quần chúng, dùng tự sát giả để lợi dụng sự đồng cảm của quần chúng để bôi nhọ cô. Với tính cách của trưởng thôn, chắc chắn ông ta sẽ giảng hòa cho hai người. Nhưng sao sự ấm ức này của cô có thể được xóa sạch dễ dàng như vậy? Vết nhơ ép người khác tự sát của cô phải được rửa sạch trong hôm nay.
Nếu trưởng thôn hỏi cô muốn làm sao đây. Thế thì tốt, cô muốn Trương Diễm Thu ba mặt một lời với mình trước mặt các thôn dân ở ruộng lúa mì, phải rồi, còn phải kéo Triệu Hương Lan làm chứng. Tại sao cô, một người vừa đi mượn lương thực vừa hầu hạ người khác lại trở thành kẻ ngang ngược, ức hiếp kẻ yếu?
Không cần cô nói như thế nào, mấy bà thím trong thôn cũng có thể nghĩ ra mười mấy phiên bản để nói.
Còn Lý Hướng Vãn, cô ấy cũng không thoát được. Trước đây không vạch trần mà chọn lúc này là có ý gì? Muốn để cô đâm đầu vào chỗ chết thì phải chuẩn bị tinh thần bị lôi vào.
Dù sao thì đừng ai mong chạy thoát. Nếu cứ tiếp tục như vậy, xem như cô hoàn toàn xé rách da mặt với Lý Hướng Vãn. Lâm Ngọc Trúc không sợ, nhưng đây là chuyện của Vương Tiểu Mai chứ không phải cô.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ lại cảnh tượng pháo hôi nhỏ thăng cấp, pháo hôi lớn bị giết không còn chút mẩu vụn, vô cùng ghét bỏ nhắm mắt lại, không muốn nhìn.
Mà thôi.
Dựa vào chỉ số thông minh của Vương Tiểu Mai, sau khi đắc tội nữ chính, có lẽ cô ta còn không bằng bây giờ. Thà rằng cứ không biết gì cả như vậy cũng khá tốt.
Còn nữa, cô nghi ngờ sau khi cô chỉ ra chỗ không đúng, lập kế cho cô ta thì có lẽ cô ta vẫn có thể để Trương Diễm Thu trả đũa ở trước mặt thôn dân.
“Thôi, cô đừng nghĩ, người ngốc có phúc của người ngốc, sau này tránh xa Trương Diễm Thu ra một chút là được.”
Vương Tiểu Mai luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
“Vậy chẳng phải tôi sẽ mất mặt hay sao, giống như tôi sợ cô ta vậy.” Vương Tiểu Mai nói thầm.
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi lắc đầu: “Tùy cô vậy.”
Vương Tiểu Mai: “…”
“Cô còn chưa nói sao cô về muộn như vậy, có hoàn thành nhiệm vụ không?”
Lâm Ngọc Trúc nói sơ qua chuyện lúc chiều cho Vương Tiểu Mai.
Không ngờ Vương Tiểu Mai còn bực mình hơn cô: “Mấy bà già là vậy đó, thấy chúng ta không có gốc gác ở nông thôn nên bắt nạt.” Cô ta càng nói càng cảm thấy tức giận, hình như cô ta nhớ ra chuyện gì đó, cái chậu trong tay suýt bị ném.
“Hừ, cô có thấy mấy bà đó bắt nạt người trẻ tuổi trong thôn bao giờ chưa? Vừa ức hiếp xong thì người nhà của bọn họ lập tức kéo đến đánh.”